Đình viện này tên là làm Tân Vũ Viện (
新雨院), đúng là sân nơi Mục
Lưu Nguyệt đã bao dài hạn, vừa lúc, hôm nay nàng ấy không qua đây.
Hàn Vân Tịch vừa xuống xe đã bị hết thảy quanh mình hấp dẫn, đình
viện độc lập mang tính riêng tư rất cao. Bốn phía tường cao, trồng đầy hoa,
một cái bàn trà được ẩn ở giữa những bụi hoa, hương dâng lượn lờ, thấm
mũi nhân tâm.
"Vương Phi nương nương, hãy cẩn thận."
Mục Thanh Võ ra hiệu một ánh mắt, trà nữ lập tức tiến lên nâng, Hàn
Vân Tịch lại nói không cần.
Nàng khập khiễng dọc theo đường đá nhỏ đi vào bụi hoa, ngồi xếp
bằng xuống bên cạnh quầy trà, nếu không phải có việc trong người, nàng
thật đúng là muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, triệt để thư giãn một
chút!
Nếu nơi này được đặt ở hiện đại, thì quả thực chính là hội sở cao nhất
và được xếp thứ hạng cao nhất, thích hợp để tổ chức các cuộc họp mật đàm,
hoặc thậm chí là thích hợp để hẹn hò với tình nhân.
"Nhìn có vẻ như Vương Phi nương nương thực thích nơi này." Mục
Thanh Võ cũng ngồi xuống.
"Nếu có thể có một chén trà ngon, vậy càng tốt." Hàn Vân Tịch trêu
ghẹo nói.
Hôm nay tới, thứ nhất là để kiến thức tòa trà trang này, thứ hai chính
là tới để tìm hiểu tiêu phí của Mục Lưu Nguyệt cùng với những cuộc gặp
gỡ với bằng hữu.
Hàn Vân Tịch tuyệt đối tin tưởng Mục Lưu Nguyệt sẽ không mưu hại
thân ca ca, nếu có người mượn tay nàng hạ độc ở trên lá trà, như vậy, Vạn