VÀNH KHĂN CHO EM - Trang 75



Đại úy Charles Brennan, thuộc ty Cảnh sát thành phố, một người to bự, tóc
có sợi hoa râm nơi thái dương, chồm người ra trước bàn bắt tay Fenner.
Ông ta nói :
- Tôi không có ngờ có ngày được tiếp một thám tử tư trong văn phòng
của tôi. Mời anh ngồi. Sao khỏe không ?
- Bết lắm, - Fenner vừa ngồi xuống vừa nói. - Nhưng tôi không phải là
loại người kêu khóc rên rỉ.
- Tôi kinh ngạc khi biết anh xin giấy phéo hành nghề thám tử đấy.
Đáng lẽ anh nên ở trong ngành báo chí thì hơn. Chó cũng không muốn làm
thám tử.
- Tôi không có ý muốn sống như chó đâu, - Fenner vui vẻ trả lời, -
Cảm ơn ông đã gửi gắm tôi cho ông Blandish.
Brennan vung tay nói thản nhiên :
- Xin nói riêng với anh và với cái cẳng gỗ của bà dì tôi, lão Blandish
làm tôi muốn điên lên được. Bây giờ thì may ra anh cùng điên theo đấy,
còn tôi thì an lành.
Fenner dổng tai lên.
- Anh muốn nói gì thế ?
- Rồi anh sẽ hiểu thôi. Từ lúc con gái rượu của lão bị bắt, lão làm tình
làm tội không cho tôi ngơi phút nào. Gợi ý cho lão thuê anh là tôi tự vệ hợp
pháp đấy. Sáng, trưa, chiều tối, lão cứ ở trong văn phòng tôi hay đeo bên
máy điện thoại gọi tới lúc hỏi lúc nào thì tôi tìm được những tên bắt cóc
con gái của lão ? Hỏi cả ngàn lần chứ không phải một lần. Tới khi chết
chắc câu hỏi ấy vẫn còn ghi trong bụng tôi !
- Tương lai tốt đẹp đấy. - Fenner rầu rĩ nói, - Thế mà tôi cứ tưởng anh
mang hoa lại tặng tôi.
- Bộ tôi là một hướng đạo sinh sao ? Nói thực cho anh biết : anh mà
tìm ra được mấy thằng khốn đó thì cũng bằng như anh được bầu làm hoa
hậu đó.
- Nhưng bọn chúng chắc phải ở đây đấy chứ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.