VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 38

này anh là kẻ tạm trú. Rồi một lúc nào đó kẻ tạm trú sẽ trở về nơi chốn mà
hắn đã bỏ đi. Tạm trú thời hội nhập làm gì để mình không còn là mình. Hội
nhập vào xã hội này dù ít hay nhiều mình cũng mất đi cái của mình, sẽ bị
cái guồng máy lôi cuốn và nghiền nát. Điều đó nàng đã thấy ở một số
người. Cộng sản dùng súng ống để kiềm chế con người, còn tư bản thời xử
dụng nhu cầu để trói buộc con người. Hai đường lối khác nhau song tựu
chung cùng nhằm một mục đích. Chỉ có một điều khác biệt là trong xã hội
tư bản con người tự do làm nô lệ cho những ước vọng của chính mình. Nhu
cầu nhiều quá do đó chúng ta phải làm nhiều để thỏa mãn nhu cầu của
mình. Bởi vậy mới có người nói tự do là từ bỏ mọi ước vọng của mình.
Hương Điểm không biết An Hóa có nghĩ như vậy không nhưng xuyên qua
cách ăn mặc nàng biết ông bác già không chú trọng tới y phục. Cái áo sơ mi
không rách nhưng cũ. Chiếc quần xộc xệch. Đôi giày cũng cũ. Cái xe cũng
cũ. Bởi vậy người cũng cũ luôn. Hương Điểm mỉm cười vì ý nghĩ của
mình.
- Nói đúng ra thời bác cũng có những lúc vui...
- Như lúc nào?
Hương Điểm lên tiếng. An Hóa cười đưa ly rượu lên.
- Như đang ngồi nghe nhạc và uống rượu với cháu đây. Dù không lấp được
nỗi buồn nhưng cũng là niềm vui thấp thoáng...
- Vậy hả bác... Vậy thì mỗi tuần cháu mời bác tới nhà...
An Hóa lắc đầu cười.
- Cực cháu thôi. Cháu vừa đi làm, vừa lo cho ba bây giờ lại lo giải trí cho
bác nữa...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Chuyện đó bác để cháu lo. Còn nếu bác sợ cháu cực thời bác tới đây nấu
cơm mời ba cháu và cháu ăn...
An Hóa cười lớn vì câu nói của cô cháu gái.
- Cháu có ý kiến hay... Để bác tính lại xong cho cháu biết... Bây giờ mình
đi ngủ chưa cháu...
Hương Điểm liếc nhanh đồng hồ treo trên tường. 10 giờ. Nàng biết mấy
người già như An Hóa thường đi ngủ sớm nhưng không hiểu nghĩ gì mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.