VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 39

nàng lại lắc đầu nói với giọng đùa giỡn pha nũng nịu.
- Chưa bác ơi... Bác phải ngồi đây babysit cháu cho tới khi nào cháu buồn
ngủ...
An Hóa cười hớp ngụm rượu.
- Hồi nhỏ chắc cháu nhõng nhẽo dữ lắm...
- Dạ... Tới bây giờ vẫn còn nhõng nhẽo mà đôi khi còn nhiều hơn nữa...
Muốn cho An Hóa quên chuyện đi ngủ nên Hương Điểm phải tìm cách gợi
chuyện.
- Bác đi lính thủy chắc bác đi nhiều nơi lắm hả bác?
- Nhiều lắm. Từ ngoài trung vào tới trong nam chỗ nào bác cũng có đi, có
ghé. Nhất là trong miền nam...
- Bác biết lội hôn bác?
Hương Điểm cười hắc hắc sau khi hỏi.
- Tại sao cháu hỏi vậy?
- Dạ tại cháu nghe nói nhiều người đi lính hải quân mà không biết lội... Họ
nói họ đi tàu thời cần gì biết lội...
An Hóa cười hắc hắc.
- Bác lội cũng được...
- Để hôm nào cháu rủ bác đi tắm hồ xem bác lội giỏi hơn cháu không...
Nói tới đây thấy An Hóa đưa tay lên che miệng ngáp Hương Điểm cười
đứng dậy.
- Bác buồn ngủ rồi. Thôi cháu tha cho bác không phải babysit cháu nữa. Để
cháu chỉ phòng cho bác...
Hương Điểm đi trước. Nàng cảm thấy có chút dao động vì biết có người
đàn ông đi sau lưng của mình. Dù đã già, dù được nàng gọi bằng bác, An
Hóa vẫn là đàn ông. Đàn ông. Cái sinh vật đực này đối với nàng là thứ
đáng thương mà cũng đáng ghét nhưng ghét nhiều hơn thương. Có nhiều
đàn bà không may mắn về chồng con và nàng là một trong số những người
đàn bà đó. Lấy chồng chỉ được hơn một năm là ly dị bởi vì không thể sống
chung với nhau lâu hơn nữa. Cho tới giờ phút này nàng vẫn không hiểu tại
sao mình có thể lấy một người mà mình không yêu. Có lẽ lúc đó nàng nghĩ
là nàng yêu. Đó là một sai lầm. Tình yêu không là ý nghĩ. Tâm hồn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.