VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 41

- Lạ à nghe... Bác không nghe bác thở dài mà cháu lại nghe... Hay là cháu
thở dài mà cháu không biết...
Hương Điểm bật cười. Nàng biết ông bác già ngụy biện.
- Phải hôn đó... Bác thở dài mà bác không dám nhận...
An Hóa cười lên tiếng. Giọng của ông ta trầm và khàn khàn.
- Bác nhớ vợ của bác. Đi sau lưng cháu nhìn mái tóc của cháu bác nhớ vợ
của bác...
Hương Điểm quay đầu lại cười. An Hóa cũng nhìn nàng rồi tiếp.
- Mái tóc của cháu và Dạ Đông giống nhau...
- Bác gái tên Dạ Đông hả bác. Tên đẹp và lạ... Cháu thích tên của bác gái...
- Ừ... Bả không đẹp nhưng được cái duyên dáng và hiền...
- Ba cháu nói mấy người hiền hay chết sớm. Má cháu hiền lắm. Có phải
vậy hôn bác?
- Có lẽ vậy... Chết là sướng...
- Như vậy sống là khổ hả bác?
- Hẳn là vậy... Có thể không sướng mà cũng không khổ. Tuy nhiên có thể
không khổ không sướng mới là khổ...
- Như vậy đang lúc này bác khổ hả bác?
An Hóa cười vì lời bắt bẻ của Hương Điểm. Hai người dừng trước cửa
phòng khép hờ. Cô chủ nhà bật đèn lên. Cái giường full size phẳng phiu.
Tủ đựng quần áo trong góc. Chiếc bàn nhỏ đặt cạnh giường. Tất cả giản dị
và sạch sẽ. Bước vào phòng Hương Điểm cười thốt.
- Bác ngủ tạm đêm nay. Mai mốt cháu sẽ dọn phòng đầy đủ hơn cho bác...
An Hóa nhìn Hương Điểm. Hiểu ý nàng cười tiếp.
- Bác nghe cháu hát, mình đối ẩm mỗi cuối tuần thời bác đâu có lái xe về
được. Bác ngủ lại đây thời bác phải có phòng riêng cho bác...
- Cám ơn cháu... Vậy là bác phải nấu ăn cho cháu mỗi cuối tuần hả...
Hương Điểm cười thánh thót.
- Chắc là vậy bác ơi...
An Hóa cười.
- Bác hân hạnh lắm. Ít nhất bác cũng có hai người thân biết thưởng thức tài
nấu ăn của mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.