VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 51

lạnh toát ra từ các lỗ thông hơi gậy nên âm thanh xè xè.
- Sống ở đây buồn quá...
Anh Hóa nói sau tiếng thở dài. Giọng của anh khàn, trầm và lạc đi như hết
hơi mòn sức.
- Bác bị bịnh hả bác?
Hương Điểm lên tiếng và An Hóa gật đầu.
- Bịnh gì vậy bác?
- Bịnh buồn... Bịnh nhớ...
Hương Điểm mỉm cười quay nhìn ông bác già của mình. Nàng thấy nửa
phần khuôn mặt xương xương gầy gò. Thoạt nhìn ông ta trông có vẻ trẻ
hơn tuổi với mái tóc chưa có bạc nhiều. Da chưa nhăn trên mặt, trên bàn
tay. Nụ cười tuy họa hoằn nhưng vẫn còn tươi. Chỉ có một điều khiến cho
nàng nhận ra An Hóa già là nỗi buồn mọc rể. Dù ông ta cố giấu diếm song
nỗi buồn rầu và niềm u ẩn vẫn hiện ra để nàng có thể thấy được. Ông bác
già của nàng có một đời sống hiu quạnh, đơn độc và buồn rũ. Tự dưng nàng
thấy lòng mình dâng lên chút thương cảm cho một người ba mươi mấy năm
sống thui thủi, kéo lê sự sống vì không thể chết. Muốn chết mà không dám
chết. Chính điều đó làm ông ta buồn.
- Bác...
- Dạ...
An Hóa nói trong vô thức. Điều đó khiến cho Hương Điểm bật cười.
- Tối nay bác ở lại chơi với ba cháu nghe bác. Có bác nói chuyện cháu cảm
thấy ba cháu vui hơn...
- Bác cũng vui khi nói chuyện với ba cháu... Mà sau khi ổng đi ngủ thời
cháu hát cho bác nghe. Hát nhạc về Sài Gòn...
- Dạ... Bác yêu cầu cháu hát bản gì cháu sẽ hát bản đó...
Cười thành tiếng nhỏ An Hóa chắt lưỡi.
- Hồi còn trẻ có một thời bác mê cô ca sĩ...
Cười thành tiếng thánh thót với chút ngạc nhiên Hương Điểm sắm nắm hỏi.
- Bác mê ca sĩ . Ai vậy bác?
- Chuyện này xảy ra hồi lúc bác mới đi lính được vài năm. Toán văn nghệ
hải quân xuống trình diễn có một cô ca sĩ mà bác không biết tên đã hát bản

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.