VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 54

Hương Điểm cười chúm chiếm trả lời một câu mà nghe xong An Hóa phải
cười xòa.
- Bí mật quân sự...
Nhìn theo dáng gầy gầy của ông bác già nàng lẩm bẩm.
- Ông cũng dễ tính. Đỡ mắc công mình phải chiều. Chắc tại ổng ở trong
lính...
Nửa giờ sau An Hóa súng sính trong bộ quần áo mới bước ra phòng ăn.
Quần kaki màu vàng, áo sơ mi trắng ngắn tay trong ông ta trẻ ra mười tuổi.
Hương Điểm cười hắc hắc.
- Cháu nhắm tướng bác mà mua vừa y chang...
An Hóa cười hỏi nhỏ.
- Cháu có cần bác phụ gì không?
Hương Điểm lắc đầu.
- Xong hết rồi bác. Chờ ba cháu ra là mình ăn. Bác uống chút rượu cho tiêu
cơm nghe bác...
- Thôi bác uống nước lạnh. Bác để một hồi vừa nghe cháu hát vừa uống
rượu...
Ngồi xuống ghế trống Hương Điểm cười vui.
- Bác coi chừng thất vọng đó. Chỉ sợ cháu hát ẹ...
Ông Ánh bước ra ngồi vào ghế dành cho mình. Hương Điểm dọn ba dĩa
bánh cuốn chả lụa với nước mắm ớt ra. Vừa ăn An Hóa vừa khen vừa cười
nói với Ánh.
- Anh có phước được cháu Điểm hiếu thảo, nấu ăn ngon và hát hay hơn ca
sĩ...

Hương Điểm bật cười khi nghe ông bác già nịnh mình, khen mình hát hay
hơn ca sĩ. Suốt bữa ăn hai ông già nói về tuổi thơ ấu của họ. Cả hai đều sinh
ra ở Bến Tre tuy khác quận với nhau. Ánh quê ở Giồng Trôm còn An Hóa
sinh ở quận An Hóa song lại lớn lên ở Sài Gòn. Hương Điểm im lặng ăn và
nghe hai ông lính già nói về quê hương mà nàng không biết nhiều lắm. Gia
đình di tản lúc nàng mới bảy tuổi vì vậy mà quê hương Việt Nam chỉ là
những hình ảnh thấy trên mạng, trên các đài truyền hình Việt Nam bên Cali

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.