VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 66

Làm sao đêm ngủ trọn
Khỏi chờ đến kiếp nào
Làm sao ta có nhau
Làm sao đừng thương đau
Làm sao đêm ngủ trọn
Khỏi cầu xin kiếp sau...

Nhạc tắt. Tiếng hát ngừng. Hai người nhìn nhau. Hương Điểm mím môi
song ẩn ước nụ cười như chút mời mọc, như chút khuyến khích khi thấy
thái độ do dự và ngại ngần của An Hóa. Cuối cùng An Hóa cũng bước tới
để chạm mặt. Không có hôn nhau. Không có lời. Chỉ là sự im lặng. Hương
Điểm úp mặt vào vai An Hóa như tìm chút hơi ấm, một thông cảm và tựa
nương. Trong lúc An Hóa nhẹ hôn vào mái tóc huyền thoảng thoảng mùi
hương của kỹ niệm hay của hình bóng nào lẩn khuất trong tâm tưởng mà
bây giờ anh mới bắt gặp được. Thật lâu hai người rời xa nhau. Không xa
lắm. Vừa đủ cho tầm tay với. An Hóa thì thầm.
- Hương Điểm hát bản nhạc này tuyệt...
Gương mặt của Hương Điểm sáng lên dưới ánh đèn mờ nhờ nụ cười. Nàng
biết lý do gì mà An Hóa gọi tên của mình mà không gọi bằng cháu như
thường lệ. Ông bác già của nàng muốn san bằng sự cách biệt có lẽ để bắt
một nhịp cầu không phải cho tình yêu thương của nam nữ mà là nhịp cầu
thông cảm của hai người bạn vong niên. Do đó nàng cũng làm giống như
vậy. Tuy nhiên nàng còn hơi ngượng ngùng nên phải cười nói.
- Bác... An Hóa thích không?
- Thích... Nhất là tám câu sau cùng. Cám ơn Hương Điểm...
- Dạ Hương Điểm hát cho mình mà...
Nhấc chai rượu được ngâm trong nước đá cho lạnh ra rót một chút vào hai
cái ly An Hóa mỉm cười.
- Nhờ vậy mà tôi hiểu...
- Mình nhậu hả bác...
Hương Điểm cười thánh thót. Nàng trở lại trạng thái bình thường. An Hóa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.