VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 64

- Ta nhớ người ta để ở trong lòng... Có những niềm riêng làm sao nói hết...
- Vậy hả cháu... Có những niềm riêng làm sao ai biết cháu ơi...
Nói xong An Hóa đứng lên. Ra tới cửa anh quay đầu lại cười.
- Cháu uống nữa bác lấy cho...
- Dạ uống... Bác uống với cháu à nghen...

Khẽ gật đầu An Hóa bước lên cầu thang đi vào phòng tắm. Rửa mặt cho
tỉnh táo xong anh nhìn mình trong gương. Già... Chỉ một tiếng thôi nhưng
đủ nói lên những gì mà người ta không tránh được. Sinh bệnh lão tử. Định
luật khắt khe đó chi phối anh, ảnh hưởng tới sinh hoạt hằng ngày. Tuy
nhiên điều mà những người già như anh thường lo âu hay sợ sệt không phải
là bệnh, già nua hoặc chết mà là sự xấu xí và tệ hại hơn hết mà mất dần đi
cái khả năng để làm việc. Da nhăn, tay run, mắt mờ. Đó là điều anh không
thích. Nhìn mặt mình trong gương. Da nhăn và nhiều chấm đen hiện lên
trên mặt hoặc tay. Đó là triệu chứng của sự già nua. An Hóa thở dài. Tắt
đèn, bước ra khỏi phòng tắm, đứng tần ngần giây lát anh tặc lưỡi rồi bước
vào nhà bếp. Mở tủ lạnh, lấy chai rượu, bỏ chai rượu vào cái bình, thêm
nước đá xong anh theo cầu thang xuống phòng giải trí. Vừa tới cửa anh
khựng lại khi nghe tiếng hát của Hương Điểm vang âm thầm. Giọng hát
thật buồn, như lời than thở của mình. Như không muốn làm kinh động anh
len lén bước vào cửa. Đứng tựa lưng vào vách anh nhìn hình ảnh mà anh
biết mình sẽ nhớ lâu, thật lâu. Màu áo đen huyền hoặc, thân vóc mảnh mai
gầy, cô ca sĩ của anh đứng nhìn ra màn đêm mông lung mịt mùng. Âm
hưởng phát ra từ chiếc mike như tiếng sầu chất chứa và u uất.

- Gặp nhau một đêm nay
Còn được đêm nào nữa
Nhìn nhau cũng đủ say
Buốt giá không cần lửa

Chờ anh từ xa xưa
Từ muôn nghìn năm trước

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.