VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 69

- Cháu đâu có hôi thúi gì đâu... Thơm phứt mà...
- Có... Bác ngửi nè...
Hương Điểm lên giọng nhõng nhẽo rồi khom người đưa đầu vào mũi của
An Hóa.
- Còn thơm phứt mà...
An Hóa hít hà. Hương Điểm cười nhỏ.
- Vậy mà bác nói thơm... Bây giờ bác ngồi đây cháu chạy về nhà tắm rửa
thay quần áo và nấu cơm đem ra đây ăn. Bác muốn ăn gì?
An Hóa nói trong lúc nhìn ông Ánh.
- Cháu nấu cái gì bác ăn cái đó. Đừng quan tâm tới bác...

Hương Điểm mỉm cười cầm lấy cái túi da đi ra cửa. Nhìn theo An Hóa khe
khẽ thở dài. Anh cảm thấy thương Hương Điểm như con gái của mình.
Nàng cũng như anh, cả hai đều đơn độc. Mất đi người cha già thân yêu
nàng sẽ mất nơi nương tựa và sẽ bơ vơ. Cũng như anh. Ba mươi mấy năm
sống bơ vơ nên anh hiểu được niềm đau của kẻ mất cha mẹ hay người bạn
đời. Sống quạnh hiu, hoang vắng, lặng lẽ và âm thầm. Chỉ có một người
quen là cái bóng của mình.

5 giờ chiều Hương Điểm trở lại. Nàng tươi trẻ và xinh xắn qua chiếc áo sơ
mi ngắn tay và quần ka ki màu vàng.
- Bác đói bụng chưa. Cháu có làm bánh mì cho bác nè. Bánh mì chả lụa
ngon lắm...
Vừa nói nàng vừa hít hà khiến cho An Hóa cười.
- Cháu ăn chưa?
- Dạ chưa. Cháu tắm rửa, thay quần áo, làm bánh mì xong là trở ra đây liền.
Ba cháu có thức dậy không bác?
An Hóa buồn bã lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Bác sợ... Ba cháu mất đi bác buồn lắm...
An Hóa ngước lên nhìn Hương Điểm. Nàng đọc trong mắt ông bác già một
ngác ngơ và lạc lõng.
- Ba cháu mất đi là bác không có người nói chuyện...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.