VẠT NẮNG SAU HÈ - Trang 70

- Còn cháu mà bác...
An Hóa thở dài.
- Ba của cháu là của quá khứ, của kỹ niệm...
- Còn cháu thời sao?
Hương Điểm phụng phịu. An Hóa cười nắm tay nàng.
- Cháu hả. Cháu là ca sĩ của bác... Cháu là hiện tại...

Cười thánh thót Hương Điểm khép cửa lại xong lấy bánh mì ra. Hai bác
cháu vừa gặm bánh mì vừa chuyện trò. Nhờ có An Hóa nên Hương Điểm
cảm thấy đỡ đơn độc hơn. Ít ra nàng cũng có người bên cạnh hơn là cái
bóng lặng lẽ của mình. Họ gượng vui vì tuy biết rằng một người sẽ mất
cha, một người sẽ mất bạn nhưng cũng hiểu đã tới lúc người thân yêu của
họ phải ra đi. Ai cũng một lần chết.
- Cháu có đem cho bác quyển sách của ba cháu mua để tặng cho bác...
Hương Điểm đưa cho ông bác già cuốn sách. An Hóa mân mê quyển sách
của người bạn già tặng cho mình.
- Quyển sách gì vậy bác?
An Hóa thở dài.
- Quyển sách có tên là Hành Trình Một Người Đi Cứu Nước...
Nhai hết miếng bánh mì cuối cùng, uống ngụm nước lạnh xong Hương
Điểm nhõng nhẽo.
- Vậy là tối nay bác đọc truyện ru cháu ngủ à nghen...
An Hóa nhìn cô cháu gái.
- Vậy là cháu có ý đem ra đây để bác đọc ru cháu ngủ...
Hương Điểm cười hắc hắc gật đầu.
- Dạ...
Nàng kéo dài tiếng dạ ra thành tiếng da khiến cho An Hóa bật cười. Cô y tá
bước vào. Biết Hương Điểm làm ở phòng điều hành nên cô ta tươi cười gợi
chuyện.
- Cô mệt không. Nếu mệt cô cứ về nhà nghỉ. Có gì tôi sẽ gọi cho cô...
Liếc nhanh An Hóa đang đứng ở đầu giường nàng cười trả lời.
- Cám ơn cô... Tôi lấy một tuần nghỉ hè nên cũng không mệt lắm. Với lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.