VỀ ĐÂU - Trang 48

chỗ ở.
-Đền bù như thế là hợp lý. Tụi cháu đã tính toán rất kỹ. Có tình có lý. Bác
có một ngàn mét vuông ruộng ngập nước, vùng trũng. Nhà nước đền cho
bác một trăm ngàn một mét vuông là phải rồi. Tính ra bác cũng được 100
triệu. Bác ra ngoại ô cất được cái nhà. Ngon ăn. Còn muốn gì nữa.
-Nhưng tôi lấy đất đâu để làm ruộng? Rồi con cháu tôi đang đi làm. Đang
đi học ở thành phố, bây giờ bắt chúng về vùng quê bơ vơ lạc lõng. Làm
sao?
-Vậy thì bác nhận một cái nền nhà 80 mét vuông. Được chưa?
Ông già cười méo miệng:
-Đất của tui rộng một ngàn mét vuông, bây giờ cậu đổi cho tôi một cái nền
80 mét vuông. Sao cậu khôn quá vậy?
Giám đốc Minh nhổ nước bọt:
-Đù má. Không nói chuyện với thằng cha già này nữa. Đem cáng về chưa?
-Dạ có ngay, sếp!
Thế là:

Người nách thước, kẻ tay đao.
Đầu trâu mặt ngựa ào ào như sôi.
Hai thằng nhân viên lực lưỡng xông tới, một thằng nắm hai vai, một thằng
nắm hai cổ chân, nhấc bổng ông già lên, ném qua cáng. Ông già la to:
-Bớ làng xóm! Ăn cướp!

Rồi ông tụt cái quần xà loõng của mình xuống, nhưng không phải để khoe
“của quý” (vì nó đen thui và thun lại như con sâu róm) mà để lấy ám khí
giấu trong háng.

Lão xuất chiêu quá bất ngờ nên Minh tránh không kịp. Anh ta bị cấy “sinh
tử phù” ngay giữa mặt. Nó không trong trẻo như loại vaccin của chưởng
môn Hư Trúc mà có màu vàng sậm, vừa tanh vừa chua lè. Bọn tả hữu đứng
bên cạnh giám đốc Minh đều bị vướng loại nước đái mèo hảo hạng ấy, hả
miệng ói thốc tháo. Tất cả đều tháo chạy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.