VỀ ĐÂU - Trang 57

oán hận và đau khổ? Sao không thể như nước, hòa lẫn vào cây cỏ, vỗ về
những khe đá, những bờ rêu xanh?

Chàng tiếc tuổi trẻ của mình đã bị bóng tối của ngờ vực và sân hận vây
phủ. Chàng đã đánh mất sự hồn nhiên lúc nào vậy?

Chợt Huy nhớ ra rằng suốt mấy hôm nay không thấy bé Vi chạy xe đạp.
Trời vẫn còn một chút nắng. Huy lấy xe, ra bãi thả diều.


&

Gió tràn ngập. Như sóng vô hình. Và dậy lên từ rừng dừa nước. Gió như
ngọn thác chảy ngược từ đám lau sậy và cỏ gai, tuôn trào lên những đám
mây. Huy sững sờ nhìn một hoàng hôn chưa từng thấy trong đời chàng.
Một hoàng hôn rực rỡ và xôn xao ngàn cánh diều như đàn cá ngũ sắc đang
vượt thác, đang chạy đuổi nhau ngược dòng nước chảy xiết. Đuôi diều rung
chuyển như xiêm y lộng lẫy trong vũ điệu hoang sơ của khoảng không bao
la, xanh ngắt và lộng gió.

Đó là một thế giới khác, không nhà cửa, không cây cỏ, không chim chóc và
không có người. Bầu trời lợp bằng những cánh diều và gió chảy trên những
chiếc đuôi tha thướt, sặc sỡ.

Những đám mây và những cánh chim đã bay ra ngoài rìa không gian,
nhường chỗ cho những cánh diều. Gió hội tụ, nhảy múa, xoay chuyển, lay
động và uốn éo. Gió như người mẹ trẻ ngồi thảnh thơi trên hư không, chải
tóc cho những con diều lí lắc, nô giỡn và lẩn tránh.

Bầu trời là của diều. Hoàng hôn cũng của diều. Và diều là của trẻ thơ. Nên
bầu trời và hoàng hôn đều là của trẻ thơ. Huy thảng thốt trước thế giới rộng
lớn, trước sự giàu có vô lượng của thiên nhiên mà những đứa trẻ đang nắm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.