VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 134

đầu tôi, xuống đầu tòa soạn. Anh độc ác như thế đủ rồi. Tôi cầu mong anh
đừng giáng họa xuống đầu tôi nữa. Anh Nguyễn Toàn Năng ơi là anh
Nguyễn Toàn Năng ơi!… Anh bẫy tôi lúc tôi gặp lâm nguy?…
Bất thần, giọng Lực khản đặc:
- Cuộc đời tôi trong sáng một lòng trung thành với Đảng, bây giờ tôi bị
mang tiếng… phản, phản… không… không… không trung thành với
Đảng… là do anh bẫy tôi anh Nguyễn Toàn Năng ơi…
Bất thần, nước mắt Lực trào ra:
- Tôi đọc bản thảo "Thần tượng" đúng lúc bác sĩ phát hiện bệnh thằng con
tôi teo ngọc hành… Anh đánh quả rất trúng anh Nguyễn Toàn Năng ơi!
Giọng Lực khản hoàn toàn, không thể phát âm được nữa. Anh ta vòng hai
tay, gục mặt xuống bàn.
Nhiều người không nhìn Lực mà lại quay nhìn Nguyễn Toàn Năng với cặp
mắt trách giận. Mấy cô Đào, Chiều, Thuyên… rân rấn nước mắt. Một lần
nữa, Lực lại thành công mĩ mãn trong việc đổ lỗi cho người khác để mình
rút lui về hậu cứ an toàn…
"Tôi đọc bản thảo Thần tượng đúng lúc bác sĩ phát hiện bệnh thằng con tôi
teo ngọc hành…". Đâu phải thế, Lực ơi! Bác sĩ đã phát hiện ra bệnh của
thằng Vệ cách đây năm năm kia mà? Hòn cảm thấy ghê lạnh cả sống lưng.
Có người bố nào lại nhẫn tâm đem nỗi bất hạnh của con để kê cái ghế ngồi
của mình. Hành động này chỉ có thể so sánh với một nhân vật trong lịch sử
cổ đại. Ông ta nhờ thầy địa lí tìm đất táng mộ tổ để được trèo lên ghế cao
của quyền lực Thầy địa lí tìm được đất và nói: "Nếu táng vào mảnh đất này
thì đời ông sẽ rất vinh quang, nhưng muôn đời con cháu bị nguyền rủa".
Không cần mảy may suy nghĩ, ông ta hoan hỉ gật đầu. Mưa lúc nào mát mặt
lúc ấy. Đơi cua cua máy đời cáy cáy đào…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.