VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 80

thông cảm… Ngồi với nhau lúc này không tiện…". Ông lịch sự đưa cho
Chấn chiếc phong bì, giọng nói đã thoải mái hơn:
- Thế thì nhà báo tự lo lấy bữa trưa vậy.
- Cảm ơn đồng chí.
- Xin anh ưu ái với tôi là không đưa lên báo. Nhà báo thông cảm với cánh
kinh tế chúng tôi, cơ chế này không sai lầm thì không làm được việc.
- Nhưng vấn đề là có thư bạn đọc tố cáo. Không phải chỉ vài ba thư mà
hàng chục thư.
- Nhà báo cũng có cách để ưu ái với bọn tôi được chứ.
- Để tôi về bàn thêm với ban biên tập.
Phan Chấn rút trong túi một cái các vi dít đưa cho ông X:
- Có gì cần bàn thêm, ta liên hệ với nhau.
Phan Chấn phóng xe đi một đoạn khá xa, dừng lại bên vệ đường, giở phong
bì ra, đếm được năm "vé".
***
Đến hàng chục năm rồi, hôm nay Phan Chấn và Cù Văn Hòn mới cùng đi
một chuyến tàu về cơ sở sản xuất.
Đoạn đầu máy Hà Lào (hồi chống Mỹ gọi là Đoạn đầu máy Yên Bái) tổ
chức kỷ niệm ngày thành lập, Phan Chấn được mời về dự, rủ Cù Văn Hòn
cùng đi.
Sau khi tốt nghiệp khoa Ngữ văn trường Đại học Tổng hợp Hà Nội, Phan
Chấn xin về làm công tác tuyên truyền ở ngành đường sắt. Bạn bè cùng
khóa hăm hở chia tay mỗi người về một ngả đường đất nước chống Mỹ.
Tâm hồn tuổi trẻ phơi phới tình yêu và say mê lí tưởng, số phận của từng cá
nhân gắn liền với số mệnh dân tộc, thân nam nhi nhẹ như lông hồng bay
vào giữa mịt mù khói lửa chiến tranh. Người đi Văn nghệ giải phóng.
Người đi dạy văn hóa cho thanh niên xung phong. Người vào công trường,
xí nghiệp…
Buổi liên hoan chia tay, họ hát vang trời bài "Giải phóng miền Nam". Con
gái con trai ôm nhau hôn chùn chụt, nước mắt dàn dụa… Phan Chấn chọn
ngành đường sắt, vì hình ảnh con tàu đã in vào tâm hồn từ thuở nhỏ như
một người bạn luôn luôn quyến rũ anh phiêu diêu đến những miền quê xa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.