VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 81

lạ. Nhà Chấn ở cạnh một ga xép, mỗi lần tàu dừng lại, anh rủ bọn trẻ ra
xem cảnh nhộn nhịp kẻ lên người xuống, rồi lại lặng lẽ nhìn theo con tàu
lùi lũi lăn bánh về những nơi đâu xa vắng với nhịp điệu buồn buồn của thơ
Tế Hanh thơ Nguyễn Bính. Bây giờ Chấn nhận thức được rằng, trong chiến
tranh, giao thông vận tải là huyết mạch làm cường tráng mọi chiến trường.
Hình ảnh con tàu hiu hắt của tuổi thơ bỗng trở thành con-tàu-dũng-sĩ băng
qua khói lửa bom đạn, ngạo nghễ và lẫm liệt.
Phan Chấn về nhận việc tại Đoạn đầu máy Yên Bái. Anh say sưa theo
những chuyến tàu lên Lao Cai, mảnh đất địa đầu của Tổ quốc. Biết bao lần
anh đứng một mình ngắm đỉnh núi X., ôi X. sừng sững trong bài học địa h
tuổi học trò, đã hiển hiện trước mắt anh vừa như một mộng ảo vừa như một
thực thể kì diệu. Và cũng chính từ đây, ngọn lửa tình yêu được nhen nhóm
rồi cháy bùng lên thành trường thiên tiểu thuyết "Phăng xi păng hùng vĩ".
Lúc con tàu mới rời khỏi ga Hàng Cỏ, Phan Chấn thân tình trò chuyện với
Cù Văn Hòn về công việc của cơ quan. Âm ỉ hàng ngày trong tâm hồn
Chấn vẫn là những trang văn trang thơ thể hiện được sự nghiệp vĩ đại chố
tng Mỹ của dân tộc ta; nhưng vì nhừng cơn say nhậu nhẹt, nhừng tờ đô la
ìôi cuốn Chấn như dòng thác dữ dội cuõn trôi bèo bọt. Bây giờ ngồi trên
con tàu ngược về nơi sinh trưởng sự nghiệp của đời mình, Chấn lại cảm
thấy bâng khuâng như được trở về trong lòng nôi êm ái lời ru của mẹ.
Trước mặt Phan Chấn là Cù Văn Hòn, người bạn cùng thế hệ cùng nghề
nghiệp… "Hòn ạ…". Phan Chấn nói ngập ngừng rồi dừng lại… Hòn, cái
ông bạn người miền Trung này có thể là cứng rắn quá, nguyên tắc quá, và
cũng có thể có phần bảo thủ; nhưng cái cốt lõi của anh ta là trung thực,
không lừa đảo ai, không thủ đoạn với ai. Ở Cù Văn Hòn, Phan Chấn cho
rằng "cái bảo thủ của Hòn là bảo thủ sang trọng". Trò chuyện với Cù Văn
Hòn, chơi với Cù Văn Hòn, yên tâm là anh ta không phản bội.
"Hòn ạ…". Cù Văn Hòn vẫn ngồi yên lặng, đưa mắt nhìn qua cửa sổ con
tàu, ngắm làng mạc, sông núi, mỉm cười thấy con bê dũi đầu vào áng cỏ
non…
"Hòn ạ…". Phan Chấn nói dè dặt, rồi nói mạnh dạn. Cái lão Lực dần dần
hiện nguyên hình một ông chủ vừa dất nát vừa độc ác. Nếu cứ kéo dài tình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.