VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 85

lắm…", Lực thầm nghĩ, "cứ để cho lão ta chặt chẽ thì mình mới có cơ hội
nới lỏng để được lòng anh em"…
Chờ mãi không thấy Hòn về, Lực rút trong túi một bao thuốc ba số đặt lên
bàn, rồi đi ra. Vừa kéo cánh cửa, Lực quay lại, cẩn thận đặt lại bao thuốc
lên quyển sổ, rồi đặt chiếc bút bi gác lên bao thuốc, để lúc nào Hòn về cầm
bút viết thì thấy ngay có bao thuốc ba số…
Động tác nho nhỏ ấy của Lực khiến Hòn đoán ra ngay: bao thuốc này là
của ai. Hòn lại ngồi viết tiếp cho hoàn chỉnh các bản nội quy. Theo Cù Văn
Hòn nghĩ, mọi người cứ làm việc theo nội quy thì cơ quan sẽ ổn định lâu
dài.
Lúc đầu sẽ có người khó chịu, nhưng sẽ quen dần, khi đã thành thói quen
rồi, ai cũng thấy thoải mái.
Cạch… cạch… cạch… Hòn mở cửa.
- A! Hòn thật là tuyệt vời! Trong lúc Hòn đi vắng, mình đã trộm xem sổ
sách ghi chép công việc cơ quan. Thật là tuyệt vời! Mình yên tâm làm việc
lâu dài với Cù Văn Hòn…
Hòn ngắt ngang lời Lực:
- Cảm ơn ông cho tôi bao thuốc ba số.
- Ông khách sáo với mình thế kia à!
- Khách sáo thế nào?
- Ông mà cũng cảm ơn tôi. Nghe ra có vẻ lịch sự, nhưng khách sáo quá.
Bạn bè với nhau mà cũng cám ơn cảm iếc như là khách lạ.
Sợ Lực dài dòng, ngoắt ngoéo, kéo dài thời gian, Hòn lái ngay vào việc:
- Chắc ông có việc gì cần bàn với tôi?
- Có việc gì cần đâu? Nhớ lắm nhớ lắm Cù Văn Hòn ơi! Từ sáng đến giờ
không gặp nhau mà thấy nhớ quá.
Tự nhiên trong người mình cồn cào những kỉ niệm tuổi học trò…
Lực cúi đầu xuống, giơ tay đặt lên vết sẹo trên đầu:
- Mình đang ngồi làm việc, giơ tay gãi đầu, chạm vào vết sẹo, nhớ ôi là
nhớ… Vết sẹo này sẽ dìu chúng ta vượt chông gai đi trên đường đời dài vô
tận…
Hòn nhìn theo tay Lực: gần vết sẹo có một khoảng trống ở phía sau, khoảng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.