VẾT SẸO VÀ CÁI ĐẦU HÓI - Trang 91

Hòn thủng thẳng đi bộ. Hai bàn chân nặng như hai cái khối đá… Lực lừa
đảo mình… Sao lại thế nhỉ? Lực tráo trở với mình… Có thật thế không? Có
thật Lực lừa mình không? Hay là nó vô tâm vô tính, cứ nói ba hoa cho
sướng miệng?… Hai bên đường phố, tiếng người reo hò theo dõi bóng đá
qua truyền hình. Về đến gần cổng nhà, người ngồi người đứng trước hiệu
giải khát, reo hò ầm ĩ. Thấy Cù Văn Hòn, mấy cậu thanh niên ríu rít gọi:
- Vào đây xem cho vui bác Hòn ơi!
- Bác vào đây xem cho vui. Thằng cu nhà bác nó cũng ngồi xem ở đây!…
Bác vào đây góp thêm tiếng reo với bọn cháu.
Hòn lắc đầu: "Cảm ơn cháu… bác phải về…". Bước vào nhà. Bật ti vi.
Nằm trên giường xem bóng đá một mình. Hòn thường có cái thú vị một
mình như vậy. Buồn bã một mình. Bực tức một mình. Ồn ã một mình. Hôm
nay lại càng cần phải một mình. Cố xua đuổi những điều bực bội để thả
mình vào một thú vui mà nhân loại đang hâm mộ.
Nhưng khó mà xua được. Hình ảnh Lực giơ tay giơ chân hùng biện cứ hiện
lên lẫn lộn với hình ảnh các cầu thủ bóng đá. Bất chợt Hòn vỗ tay, reo lên -
tiếng reo vừa đủ mình nghe: "Di đan tài quá!". Cú lừa của Di đan thật tuyệt
vời. Cậu ta lừa qua hàng hậu vệ rất nhanh, rồi sút quả bóng sấm sét vào
khung thành đối phương khiến cho thủ môn đối phương sững sờ, không kịp
phản ứng gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.