VẾT TAY TRÊN TRẦN - Trang 18

- Già ở đây đã lâu năm, chắc lai lịch chiếc xương ống tay kia già phải

biết?

- Không những tôi biết, mà nhiều người cũng biết, vì ông châu thường

nói chuyện đến luôn. Mỗi khi thấy người hỏi đến, ông châu đều kể lại tấn
kịch ghê gớm và buồn cười khi xưa.

… Cách đây sáu năm.
Một buổi tối mùa đông. Cảnh vật châu Lộc Sơn hình như đương co ro

trong khí trời lạnh lẽo. Trong nhà quan châu, Nùng Cao và người khách lạ
đương chén tạc chén thù. Rượu đã ngà ngà. Nùng Cao mang ra khoe khách
một đôi lọ cổ:

- Ông trông xem, đẹp tuyệt. Nước men trắng như gạo nếp, nét vẽ tinh tế

xiết bao! Tôi tưởng cảnh Tô Vũ mục dương này đến họa ra tranh vẽ cũng
không hơn được những nét chấm ở đây. Nhất là để từ đời Khang Hy đến
giờ mà còn nguyên vẹn, không mẻ không sứt thì thực là của hiếm.

Khách ngắm đôi lọ gật gù bảo:
- Hiếm thực, mà lại được cả đôi mới tuyệt!
- Nếu chỉ có một chiếc thì có gì là quý. Tôi mà mất một chiếc thì thực

như thiếu một cánh tay.

Khách ra ý thích đôi lọ lắm:
- Hay là ông để lại cho tôi một chiếc.
- Không, tôi đã nói, thiếu một chiếc là tôi thiếu một cánh tay. Nói giả

thử, ông có bằng lòng chặt một cánh tay đưa cho tôi không?

Khách, có lẽ lúc ấy hơi men đã bốc, điềm nhiên vén cánh tay trái mà nói:
- Đây ông cứ chặt, tôi bằng lòng đổi…
Cứ theo lời ông châu kể chuyện lại thì ta có thể tưởng tượng được cái tấn

kịch ghê gớm lạ lùng xẩy ra như trên. Thế là từ bấy giờ mỗi khi có khách
hỏi đến đôi lọ, ông châu sẽ đem khoe một chiếc lọ và khúc xương tay, bóng
nhoáng, nhẵn lì, lau chùi sạch sẽ mà bảo rằng:

- Đây, chiếc lọ nữa của tôi đây!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.