Thơ trước khi nhắm mắt, ông đã trăn trối với Hạnh:
- Cha biết con là người con rất hiếu thảo. Con đã hết lòng chạy chữa cho
cha. Nhưng nghiệp trời đã định, không thể cưỡng lại được số phận. Khi qua
đời, cha không có mong muốn gì hơn là được về yên nghỉ ở nơi quê cha đất
tổ, bên cạnh ông nội của các con.
- Thưa cha – Hạnh nghẹn ngào nói với cha – Cha cũng thể tất và biết cho
con là việc này rất khó. Nhưng cha cứ yên lòng. Con xin hứa sẽ thực hiện
bằng được nguyện vọng chính đáng của cha và tin rằng sẽ được hoàn tất tốt
đẹp.
Nghe xong lời hứa đó, ông đã trìu mến nhìn Hạnh lần cuối cùng rồi thanh
thản nhắm mắt ra đi. Còn Hạnh, Hạnh đã cho người đi tìm ngay bác Chín
Quá, một người quen biết với gia đình mà Hạnh biết rõ bác là người ở phía
bên kia đến nhà. Khi bác Chín Quá tới, Hạnh đã khẩn khoản thưa:
- Thưa bác, khi tới đây, chắc bác đã biết lời trăn trối và cũng là nguyện
vọng tha thiết của cha tôi. Vậy tôi xin cảm phiền nhờ bác về xã Phú Phong
quê tôi và cả xã Kim Sơn ở bên này sông xin phép Cách mạng cho gia đình
tôi được đưa thi hài cha tôi về quê chôn cất.
Đã hiểu được nguồn gốc và biết Hạnh là người rất có tình nghĩa với làng
xóm quê hương, ai cần gì Hạnh cũng sẵn sàng giúp đỡ, bác Chín liền vui vẻ
nhận lời và hối hả đi ngay. Lúc trở về, bác đã vui mừng thông báo cho
Hạnh:
- Cách mạng ở cả hai xã đều đã chấp nhận đề nghị của Đại tá, nhưng có yêu
cầu...
- Dạ, yêu cầu thế nào xin bác cho biết.
- Yêu cầu này chủ yếu cũng vì người quá cố là phía quốc gia không được
hành quân, ném bom, bắn phá trong khu vực này suốt ba ngày tang lễ.
- Tôi không có toàn quyền, nhưng yêu cầu này sẽ thực hiện được, bởi tôi
nghĩ ông Thiếu tướng tư lệnh quân đoàn 4 và vùng 4 chiến thuật chắc chắn
sẽ chấp nhận đề nghị của tôi.
Hạnh đáp lời bác Chín Quá xong liền cầm bút thảo ngay đơn gửi lên Tư
lệnh quân đoàn. Trong đơn có đoạn viết: “Trước khi nhắm mắt, ba tôi có
trăn trối lại yêu cầu tôi chôn ông bên cạnh mả ông nội tôi ở quê nhà; xã Phú