VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 133

Angela quay sang tôi nhìn dò hỏi rồi giả vờ cúi xuống buộc lại dây giày.
“Thật thế hả mẹ, thế thì tốt quá”, tôi nói dối.

Phòng thể chất toàn phụ nữ trẻ mà theo tôi quan sát phần lớn đều là

những cô gái xinh đẹp. Tôi thấy hơi ngượng ngùng vì cái áo khoác cũ mèm
và đôi giày thể thao sờn rách trong khi bọn họ đều mặc những bộ đồ thể
thao điệu đà. Mấy cái quần thể thao dễ thương có sọc dọc bên hông, những
cái áo khoác thể thao ngắn cũn cỡn khoe vòng eo con kiến cũng dễ thương
không kém. Tôi còn đếm được kha khá người đánh phấn tô son trong
phòng này nữa kia.

Cánh cửa bật mở, huấn luyện viên bước vào. Tôi sững người vì kinh

ngạc.

Là anh chàng New York Times.

Nhìn thấy anh là tôi chẳng còn nhớ nổi mình định nói gì nữa. Anh ấy

đang ở đây, anh chàng New York Times đang ở đây. Hóa ra người đàn ông
mà bấy lâu nay tôi tơ tưởng chính là huấn luyện viên của lớp học này!

Tôi thầm thán phục trong đầu. Anh ấy có mái tóc xoăn nhẹ màu vàng

sậm, dài vừa đủ để trông phong trần mà không quá nhếch nhác. Anh ấy
mặc một bộ đồ karate đen, để lộ một khoảng ngực đủ để tôi có thể nhìn
thấy làn da lấp lánh của anh. Ước gì tôi được một lần chạm tay vào bộ ngực
đó.

“Ái chà!”, Angela thì thào, mặt cô cũng đỏ rựng lên.

“Trời ơi”, tôi thở hắt.
“Chào các cô gái”. Nhìn anh mỉm cười, tôi cảm thấy lâng lâng như đang

bay. Tay anh đặt gần thắt lưng, và trong một giây tôi cứ nghĩ anh sắp cởi áo
đến nơi. Cởi đi, cởi đi, làm ơn! Cảm giác thèm muốn bỗng nhiên trỗi dậy
trong tôi. Nhưng không, tất nhiên là không, anh chỉ đang thắt lại cái đai
thôi. Sao cũng được, tôi sẽ nhảy bổ vào anh mất. “Tên tôi là Ryan Darling,
võ sư karate tứ đẳng đai đen và là bác sĩ ngoại khoa”. Ôi trời đất ơi. “Phải
nói rằng tôi rất tiếc khi phải là người đầu tiên nhìn thấy những vết thương
khi một người phụ nữ bị tấn công”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.