VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 213

Chương 19

T

ôi kết thúc buổi học lớp sơ cứu cuối tuần đó với vẻ mặt hãnh diện

hiếm thấy. Vốn dĩ cũng không quá dốt, nhưng ơn giời hôm đó bỗng dưng
tôi bại nhớ vanh vách các danh mục cần làm khi kiểm tra bệnh sử của bệnh
nhân, cũng như trình tự đánh giá từng hệ thống, không những thế tôi còn
thuộc tất cả các khái niệm trong bài kiểm tra. Chẳng mấy chốc, các học
viên trong lớp vội chạy đến nhờ giúp và mong được ghép đôi với tôi. Điều
này khiến Ernesto khó chịu ra mặt vì ông đã quen với việc chỉ có ông mới
được làm phiền tôi.

Có vẻ như chuyện hẹn hò với anh chàng bác sĩ Ryan Darling khiến tôi

được lấy chút năng khiếu học thì phải, hoặc cũng có thể vì tôi chưa phải xử
lý những tình huống thật ngoài đời. Tôi chưa gặp bệnh nhân nào đau đớn
quằn quại, cũng chưa phải chịu đựng thứ mùi khăm khẳm của vết thương
lâu ngày, và đặc biệt là chưa phải chứng kiến mấy cảnh máu me be bét bao
giờ. Tôi nuốt khan khi nghĩ đến việc thực hành ở phòng cấp cứu và trực
hẳn một ca ở đó nữa. Tôi chỉ mong đến lúc đó y tá sẽ bảo tôi đứng tránh
sang một bên là để khỏi làm quẩn chân họ.

Tôi mở khóa xe đạp, khoác ba lô lên vai và nghĩ đến chuyện phải về nhà

dắt Buttercup đi dạo. Tối nay tôi còn phải trông Dylan cho Elaina đi ăn tối.
Dù hơi ấy náy khi giúp chị dâu đi hẹn hò với người đàn ông khác, nhưng
tôi lại tự nhủ tất cả cũng là do Mark tự chuốc lấy mà thôi, và thực lòng tôi
cũng rất quý Dylan, tuy tên quỷ con đó rất hay cắn tôi.

Sau vài giờ đánh vật với tiếng la hét đinh tai nhức óc và vài vết trầy

xước, cuối cùng tôi cũng đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhìn thằng cháu ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.