VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 217

“Chưa”, tôi đáp. “Nhưng mình nghĩ chuyện đó chả đi đến đâu đâu, mẹ

mình đang chọc tức bố đấy mà”.

“Chưa chắc đâu Chas à”, Elaina xì mũi. “Dạo này họ hay gặp nhau lắm

đấy”. “Bố mẹ á?”

“Không, cậu điên à. Mình đang nói mẹ và chú Harry ấy”.
Một linh cảm không hay bỗng ập đến nhưng ngay lập tức tôi xua nó đi.
“Sao cũng được, mẹ không bỏ bố được đâu”. Elaina không nói gì.

“Dù sao thì cậu cũng đừng buồn nữa nhé”, tôi an ủi. “Rồi Mark sẽ quay

về thôi, cậu phải cố gắng lên mới được. Tình yêu đích thực sẽ vượt qua tất
cả”.

“Đúng là nhà báo có khác, cậu chỉ được cái mồm”.
Tôi huých nhẹ vào sườn cô bạn và khoác áo lên người. “Đi thôi

Buttercup, tôi gọi chó cưng. Mất đến vài phút tôi mới bắt nó đứng dậy
được, ra đến cửa tôi thòng sợi xích vào cổ nó và leo lên xe đạp. Tôi rất
thích đạp xe vào buổi tối, có Buttercup tung tẩy chạy bên cạnh như thể
chúng tôi đang cùng nhau chinh phục bóng đêm, ánh sáng trên mặt đường
soi sáng bước chân của cả hai. Phía trước có hai người đàn ông đang áp má
nhau, vai kề vai. Đúng là tình yêu ở khắp mọi nơi. Tôi mỉm cười với ý nghĩ
vừa thoáng qua. Khi tôi đạp xe lại gần, họ còn tốt bụng nhường đường cho
tôi.

“Cảm ơn nhé”, tôi vừa nói vừa ngoảnh đầu nhìn lại. Ôi trời đất quỷ thần

ơi! Tôi hít một hơi thật sâu rồi quay đầu lại thật nhanh làm chiếc xe chao
đảo suýt ngã.

Một trong hai người đàn ông tôi vừa nhìn thấy là Teddy Bear, anh chồng

sắp cưới của Lucia trong suốt bốn năm qua.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.