VÌ ĐÓ LÀ ANH - Trang 4

Chương 1

“A

nh nghĩ chúng mình nên chia tay”.

Miệng há hốc, tôi cố hít một hơi thật sâu để trấn tĩnh lại, thế quái nào mà

miếng nấm tôi vừa bỏ vào miệng lại rơi tuột xuống cổ họng và nghẹn cứng
thế cơ chứ. Jason vẫn tiếp tục nói mà không hề nhận ra tôi đang cảm thấy
khó chịu. “Chúng ta cũng đã cố gắng rồi, em không thấy sao. Ý anh là, đâu
phải chúng ta vừa mới...”

Có vẻ tôi bị nghẹn thật rồi. Nước mắt tôi giàn giụa, ngực tôi thắt lại.

Jason, trước khi đá em liệu anh có phiền sơ cứu giúp em không? Tôi đấm
mạnh tay xuống bàn, đống dao dĩa kêu loảng xoảng, nhưng anh chàng
Jason ngu ngốc đó lại tưởng tôi đang sốc vì bị đá chứ không phải vì ngạt
thở. Anh ta nhìn lảng sang chỗ khác.

Tôi sắp chết đến nơi vì cái món khai vị chết tiệt này. Đáng lẽ tôi không

nên gọi món đó nhưng đấy là món đặc biệt của quán Emo’s này, miếng nấm
nhồi ngậy mùi bơ tỏi và phảng phất hương mùi tây thật hấp dẫn... Hít thở đi
nào. Giờ không phải lúc làm nhà phê bình ẩm thực. Họng tôi càng lúc càng
thít lại. Tôi nắm tay đấm mạnh vào lồng ngực và quăng người xuống bàn.
Miếng nấm văng ra, đập trúng ly nước và rơi xuống tấm khăn trải bàn
trắng. Tôi hít một hơi thật sâu và bắt đầu ho sặc sụa.

Jason nhìn miếng nấm tỏ vẻ ghê tởm. Thế là chẳng kịp nghĩ gì, tôi chộp

tới lấy khăn ăn gói ngay cái thứ gớm ghiếc đó lại và hít thêm một hơi căng
lồng ngực. Hít thở, hít thở. Xém chút nữa là chết nghẹn rồi.

“Em vừa nghẹn suýt chết đấy, đồ ngốc”. Tôi khò khè.
“Ôi thế à, anh xin lỗi. May mà em không làm sao.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.