VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 100

Cô ả tóc xoăn ngắn ngẩng đầu, nhướng mày: "Là tôi đấy, sao nào?"

Chu Dao cười khẩy, nói: "Phiền cô đi xin lỗi bạn tôi ngay."

"Xin lỗi cái gì? Bạn cô mắng tôi, tôi không được đánh cô ta à?"

Chu Dao biết rõ tính cách của Tô Lâm Lâm nhu nhược và yếu đuối,

chỉ khi bị ép mới quay ra cắn người. Cô hỏi: "Cô ấy mắng cô cái gì?"

"Nói tôi vô liêm sỉ."

Chu Dao nói: "Cô vô liêm sỉ thật mà."

"Cô..." Cô ả tóc xoăn ngắn bật dậy.

Chu Dao hỏi: "Tôi cũng mắng cô, cô muốn đánh tôi à?"

"Đám các cô có bệnh à?" Ả tóc xoăn nói, "Đi ra ngoài đi."

"Cô đi xin lỗi bạn tôi ngay." Chu Dao vẫn lặp lại câu kia.

"Cô nằm mơ đi!" Cô ta sấn đến trước mặt Chu Dao, "Tôi không đi

đấy! Cô có thể làm gì tôi? Nào, hai chúng ta đấu tay đôi với nhau một trận
đi, xem ai thắng được ai."

Mặt Chu Dao lập tức đỏ gay. Xưa nay cô vẫn ở trong tháp ngà, chưa

từng gặp loại người vô lý như vậy. Biết rõ ả ta vô lý nhưng lại không thể
vứt bỏ sĩ diện giống như ả ta. Một cảm giác phẫn nộ vọt thẳng lên đầu cô.

Đôi mắt cô tĩnh lặng và sâu thẳm, tựa như màn đêm ngoài cửa sổ kia,

cô hỏi: "Cô không xin lỗi đúng không."

"Không. Xin. Lỗi."

Chu Dao quay đi, sau đó cầm một chiếc ghế, rồi quay lại phang về

phía cô ta. Người trong phòng đều hít vào, kinh hoảng đến nỗi thét lên, cô ả

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.