VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 552

Tán cây xào xạc lay động, cảnh đêm âm u tĩnh mịch. Cánh rừng không

thấy bến bờ, hệt như hang động đen tối kéo dài vô tận. Mà cách đó không
xa, đám người truy lùng cũng lao vào rừng rậm, lấy mã tấu phạt bụi gai,
dùng gậy mở lối. Chúng gào hét chạy băng băng, lục soát khắp chốn.

"Đừng để chúng chạy trốn!"

“Tìm từng hốc cây một cho tao!”

Chu Dao nghe thấy tiếng thở của mình dồn dập, run rẩy, khủng hoảng,

lúc nhanh lúc chậm.

Tiếng người phía sau hình như càng lúc càng gần. Nhưng bước chân

Lạc Dịch lại chậm dần, rồi đột ngột khuỵu xuống.

"Ông chủ Lạc..." Chu Dao nhỏ giọng gọi, khom lưng kéo anh nhưng

anh vẫn không nhúc nhích. Cô vội vàng quỳ xuống, lúc này mới phát hiện
sắc mặt anh trắng bệch, đầu đầy mồ hôi.

"Anh mệt rồi à? Anh cố gắng chịu đựng, chúng ta chạy..." Chu Dao

giật thót, cô sờ tới vùng bụng sền sệt chất lỏng của anh, giơ tay lên, là máu.
Bụng anh bị trúng đạn rồi.

Chu Dao hoảng hốt nhìn anh, há miệng, đôi mắt hoen đỏ. Lạc Dịch

cười chua xót, bắt lấy tay Chu Dao, nhét mảnh giấy vào lòng bàn tay cô:
"Đây là bản đồ, em ra ngoài trước đi, làm được không? Anh không thể giúp
em được nữa rồi".

Thoáng chốc, đôi mắt Chu Dao ngân ngấn lệ. Cô bướng bỉnh lắc đầu,

kéo anh, khăng khăng một mực: "Muốn anh đi cùng cơ!".

Nhưng cô kéo thế nào anh cũng không nhúc nhích. Lạc Dịch đã kiệt

sức, anh không đứng dậy nổi, khẽ khuyên cô: "Nghe lời đi Chu Dao! Đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.