VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 568

Chu Dao căm hận mím chặt môi, đôi mắt ngân ngấn nuớc song bị cô

lau phắt đi.

Cô vội rút sợi tơ màu trên quần áo giắt lên cửa nhà sàn; dưới ngọn

đèn, sợi tơ sẽ phản chiếu ánh sáng. Cô lại giắt thêm một mảnh ở lùm cây
ven đường.

Cô chuồn vào chuồng đê, kéo con dê đi sâu vào rừng, nhưng nó ngoan

cố không chịu đi. Chu Dao buộc chặt miệng nó rồi cứ thế kéo lê, cành cây
và dây leo bị gãy tạo thành dấu vết có người đi qua.

Suốt dọc đường, cô không quên giắt sợi tơ bị "cây móc rút sợi" trên

các bụi gai. Cành cây và dây mây vừa được vạch ra lại khép vào, Chu Dao
dốc sức kéo con dê không chịu hợp tác, vừa cầm túm dây vừa hoảng sợ lau
nước mắt. Trông từ nơi đây, căn nhà sàn của Tây Nạp đã khuất bóng.

Cô khóc nức nở thành tiếng, càng khóc càng sợ. Mặt khác, cô chán

nản vì bây giờ chưa phải lúc để khóc. Còn hai mươi phút nữa, cô phải liều
mạng chạy hai mươi phút nữa.

Nhưng con dê kia quá lì lợm, cứ nằm bất động trên mặt đất. Chu Dao

sợ tốc độ quá chậm, chưa đến hai mươi phút đã bị Yến Lâm bắt được. Cô
cố gắng kéo dây như người thợ kéo thuyền, vừa mắng con dê không nghe
lời vừa ngẩng đầu lên nhìn đường, nước mắt tuôn rơi.

"Người đâu rồi?" Yến Lâm quát to.

Cả đời này, cô ta chưa có khi nào chật vật, bị đùa bỡn, bị lừa, bị sỉ

nhục như hai ngày vừa rồi. Cô ta hận Lạc Dịch thấu xương, cho dù giết
chết anh cũng không xả hết nỗi giận.

Mà Chu Dao dường như không nghe thấy, từ từ buông con dê kia ra,

bởi vì quá mệt mỏi nên gương mặt cô đờ đẫn, chỉ biết thở hổn hển.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.