VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 566

Đao Tam nhớ ra: “Nghe nói con nhỏ đi theo Lạc Dịch là người dân tộc

Thái..." Nói đến đây, hắn đột nhiên ý thức được điều gì, lạnh lùng chửi thề:
"Mẹ kiếp, chính là đứa con gái đó!".

Yến Lâm căm tức trừng gã: "Chắc chắn chúng ở cùng nhau, còn

không mau đi tìm!".

Một tên đàn em nhặt được một nhúm tơ bị mắc ở lùm cây bên cạnh,

vội gọi: "Chị Yến, ở đây!".

Yến Lâm sẩi bước tới, mọi người vạch lùm cây ra, cành cây bị bẻ gãy,

khu vực xung quanh bị xéo nát, kéo thành một vết thật dài.

Đao Tam: "Gã họ Lạc bị thương, được con bé kia kéo đi rồi".

Yến Lâm nhếch khóe môi, đôi mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn ắt phải có được:

"Đuổi theo!".

Hơn mười người nhanh chóng chạy vào rừng cây, tìm dọc theo dấu vết

để lại. Yến Lâm lo gây ra tiếng động quá lớn sẽ kinh động kẻ thù bèn giơ
tay ra hiệu mọi người nói nhỏ, giảm tốc độ, tránh đi nhầm hướng.

Chưa đến một lát, toán đàn em lại tìm được mảnh lụa móc ở bụi gai.

Yến Lâm vân vê mảnh vải kia, không khỏi cười khẩy. Chu Dao chạy trốn
quá vội nên bất chấp tất cả rồi. Cô ta mặc váy Thái chỉ để ngụy trang,
nhưng thông minh quá cũng bị thông minh hại, váy là thứ dễ bị rút sợi
nhất. 

Đám người đuổi theo gần hai mươi phút cuối cùng nhìn thấy một bóng

người. Chu Dao khom lưng, vừa lau nước mắt vừa ra sức kéo người, khó
nhọc đi trong rừng cây.

Yến Lâm lặng lẽ ra hiệu bằng mắt cho đám đàn em, nhóm người lẳng

lặng ẩn núp, dần tạo thành một vòng vây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.