VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 590

Yến Lâm không ngại nổ súng sẽ dẫn cảnh sát đến, bắn phát súng chỉ

thiên để triệu tập hai gã đàn em đứng ngoài nhà thờ tổ. Đao Tam bật dậy
đuổi theo xuống tầng, bắn súng liên tiếp.

Nhưng Khương Bằng lật đổ hết giá cắm nến, dải lụa bắt lửa, một góc

nhà thờ chìm trong ánh sáng bập bùng, nào còn thấy được bóng dáng Lạc
Dịch và bọn họ?

Hai gã đàn em xông vào, đã không giúp được mà lại mở cửa hút gió,

đoạn lụa bị cháy bay phập phù đầy trong nhà thờ, dốt cả vách tường bằng
trúc.

Yến Lâm gào thét: "Triệu tập tất cả anh em đến đây!".

Cô ta vừa dứt lời, hướng nhà thờ tổ cũ ở trên đỉnh núi truyền đến tiếng

súng, cùng với tiếng súng lục đáp trả của các anh em. Mấy người vẫn còn
đang ngơ ngác thì một tên đàn em hoảng hốt hô lên: "Đánh nhau rồi! Cảnh
sát đã tìm được hang ổ của chúng ta!".

"Không thể nào!" Yến Lâm gắt lên. Nhà thờ tổ cũ của chúng đã bỏ

hoang gần nửa thế kỉ, trong trại chỉ có một vài người biết được, trên bản đồ
cũng không có, làm sao cảnh sát tìm được chứ?

Một hình ảnh hiện lên trong đầu, Yến Lâm chợt hiểu ra.

Chu Dao vừa khóc rấm rức vừa kể lể. "Ông chủ Lạc, chúng đánh em,

còn đập đầu em vào tường đá. Hu hu...".

Đập vào tường đá? Chu Dao đang ám chỉ Lạc Dịch rằng chỗ đó được

xây bằng đá. Tất cả các nhà trong trại đều được lợp từ gỗ và trúc, chỉ có
nhà thờ tổ xây dựng từ trăm năm trước mới có tường đá thôi.

Lạc Dịch không cho cảnh sát nhúng tay vào hành động giải cứu Chu

Dao bởi vì sợ Yến Lâm phát hiện ra sẽ gây nguy hiềm cho cô, thế nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.