VÌ GIÓ Ở NƠI ẤY - Trang 64

"Mua đồ."

"Đúng lúc, đưa tôi theo với." Chu Dao quả quyết nói.

Lạc Dịch khựng lại, nhìn sang hỏi: "Cô đi làm gì?"

"Dây thun của tôi bị đứt rồi, muốn đến trấn mua dây thun khác." Chu

Dao nói dối không hề chớp mắt.

Lạc Dịch nói: "Tôi sẽ mua về giúp cô."

"Không được, anh mua không vừa ý."

Lạc Dịch hỏi: "Sao không vừa ý? Không phải là dây thun buộc tóc

thôi sao?"

"Lượng tóc mỗi người khác nhau, ý là chất tóc không giống ấy." Chu

Dao sợ anh không hiểu, ngón cái và ngón trỏ vội vàng làm thành vòng tròn
miêu tả, "Có sợi người khác buộc thì vừa, nhưng tôi buộc hai vòng lại lỏng
toẹt, quấn ba vòng thì lại chật. Cho nên tôi phải tự đi mới được."

Lạc Dịch nhìn cô chằm chằm, điềm tĩnh xem cô miêu tả xong liền

thản nhiên nói: "Tóc của cô khó hầu hạ quá."

Chu Dao nhẹ nhàng lắc lư mái tóc dài, mỉm cười: "Đâu có cách nào,

từ trên xuống dưới chỉ có tóc là kiêu căng nhất thôi."

Mặt trời sớm mai soi vào tóc cô, trông hơi rối nhưng quyến rũ. Mới

vừa rồi lúc gió thổi lay tóc cô, dường như Lạc Dịch ngửi thấy mùi hương
thoang thoảng trên đó. Anh nhìn cô vài giây, rồi cởi mũ bảo hiểm ra, xuống
xe moto đi vào trong.

Chu Dao không biết anh ta làm gì, đành đứng yên đấy chờ. Ngón tay

cô quấn lấy sợi tóc đùa nghịch, đợi chốc lát anh đã trở lại, cầm một chiếc
mũ bảo hiểm khác trong tay, ném cho cô.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.