VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 183

sự nhân bội lên của men bánh mì, em đã hoàn toàn bị lạc lối. Anh ấy bảo em
rằng em giống như men bánh mì và một ngày nào đó em cũng sẽ nhân bội
lên. Em đã hỏi bằng cách nào. Anh ấy vung đôi tay lên trời và gởi em đến
với Douglas.”

“Và Douglas đã nói gì với em?” Adam đã nghe tất cả những điều này trước
đây rồi, nhưng ông thích thú với phiên bản mới cũng nhiều như thế.

“Anh ấy bảo em phải sử dụng cái đầu của mình. Anh ấy đã cực kỳ thô lỗ.
Chủ đề khiến anh ấy hết sức thiếu thoải mái. Anh ấy thậm chí không nhìn
vào em. Anh ấy nhắc nhở em rằng em sống trong một trại chăn nuôi gia súc
liên tục sinh sôi, ‘vì nước Chúa’, và gợi ý em hãy quan sát chung quanh em.
Rồi em có thể đoán ra mọi thứ. Trong sự tuyệt vọng, anh ấy chỉ vào đám
ngựa và bảo em rằng khi nào em hoàn toàn trưởng thành, em sẽ giống y như
một con ngựa cái tơ, và một người đàn ông sẽ đến với em giống y như một
con ngựa đực giống.”

Adam cười cho đến khi chảy nước mắt. “Giờ hãy nói với anh về cách em
phản ứng với sự so sánh ấy xem nào.”

“Em đã cảm thấy bị xúc phạm cực kỳ, dĩ nhiên, và phẫn nộ. Đó là khi anh ấy
gởi em đến với anh.”

Ông thấm góc mắt bằng lưng bàn tay và cuối cùng cũng dịu xuống. “Nếu em
nhớ cuộc trò chuyện của chúng ta, tại sao em yêu cầu Cole giải thích?”

“Em không thể kềm được bản thân,” Cô thú nhận. “Phản ứng của anh ấy hết
sức thú vị. Anh ấy đỏ bừng, Adam, thật sự đỏ bừng. Anh ấy cũng hoàn toàn
bối rối nữa, và điều đó rất không bình thường với anh ấy. Em chắc chắn sẽ
hỏi anh ấy lần nữa và lần nữa, cho đến khi rốt cuộc anh ấy cũng hiểu ra
được.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.