VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 347

Khi cô chạm vào vết bầm tím bên cạnh rốn, anh nắm lấy tay cô.

"Anh tốt hơn nên bắt đầu chăm sóc chính mình," cô nói. "Em không nghĩ
anh nên đi với các anh của em để lùa đàn gia súc mà chúng tôi đã mua."

"Tại sao không?"

"Bởi vì anh có thể sẽ làm gãy cổ của mình."

"Em có nhiều sự tin cậy vào anh quá đấy nhỉ?"

"Em tin anh mà."

Những lời của cô buột ra trong một tiếng thì thầm nhẹ nhàng, và, ôi, bằng
cách nào đó nó chạm vào trái tim anh. Niềm tin của cô đối với anh thật đáng
bẽ bàng.

Họ nhìn chằm chằm vào mắt nhau trong một khoảnh khắc nghẹt thở, rồi
quay khỏi nhau. Không mong muốn, cũng không sẵn sàng, để đi bước tiếp
theo. Harrison biết rằng anh yêu cô nhưng không thể tuyên bố tình yêu của
anh dành cho cô, vì chúng sẽ là những từ thật sự trống rỗng khi không có
tương lai nào với nhau. Anh sẽ phải tuyên bố ý định của mình với Lord
Elliott trước và ngay sau đó anh phải chứng tỏ mình đủ tài chính để cung
cấp cho con gái của ông ấy theo phong cách sống mà Elliott sẽ yêu cầu.

Mary Rose sợ phải yêu Harrison. Cô đã cố gắng bảo vệ trái tim mình khỏi bị
tan vỡ. Anh rất cởi mở và thành thật với cô về khả năng sẽ ra đi, và cô sẽ là
người níu giữ anh khỏi theo đuổi số phận và những giấc mơ của anh sao?

Mình rất thực tế, cô quyết định với một số lượng tự chán ghét đáng kể.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.