VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 348

Cô sẽ không cho phép bản thân nắm bắt bất kỳ khả năng nào cho đến khi cô
được đảm bảo về kết quả. Cô mong muốn đến tuyệt vọng tự bảo vệ được
chính mình, nhưng ngay cả bây giờ, cô đã muốn khóc vì một tương lai
không có Harrison.

"Em đang nghĩ gì vậy?"

Cô kéo tay ra khỏi anh trước khi cô trả lời. "Ở đây hôm nay, ra đi ngày mai.
Anh đang nghĩ gì?"

"Rằng sẽ mất nhiều năm để anh có được lượng tài chính bằng với chủ của
anh."

Cả hai đều nghe có vẻ chán nản.

"Nếu chúng ta sống ở thành phố London, em có lẽ hoàn toàn tin tưởng vào
khả năng của anh trong việc tự chăm lo cho mình."

Anh nhướng mày. " 'Có lẽ' à?"

Cô mỉm cười. Cô yêu thích khi anh nghe có vẻ bị xúc phạm. Dĩ nhiên, cô
biết điều đó là bắt buộc và giả định là anh cũng đang cố gắng quay trở lại
một cuộc trò chuyện an toàn và bình thường hơn.

"Không, không phải là ‘có lẽ’," Cô dè dặt. "Em chắc chắn anh có thể tự
chăm sóc mình."

"Anh hy vọng như vậy."

"Em không nghĩ về anh ít hơn thế. Không, tất nhiên là em không. Em tin
tưởng anh, Harrison. Chúng ta đang nói đến những kinh nghiệm của anh bây
giờ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.