VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 425

"Tôi đã có một cuộc sống khó khăn," cô kêu lên.

"Ai mà không chứ?"

"Harrison đã bỏ tôi ở đây một mình."

"Em không bao giờ chỉ có một mình."

Vai cô sụm xuống. "Tôi biết."

Cô quay sang bụi cây. "Ông có thể rời khỏi rồi, Henry, Cole ở đây."

"Cảm ơn, cô Eleanor," Henry gọi lại.

Cô hít một hơi thở sâu. "Tôi ... cảm kích sự bầu bạn của ông."

"Tôi cũng không phiền, trừ khi cô đang la hét. Cô làm tôi đau hết cả đầu, cô
Eleanor. "

"Tôi xin lỗi. "

Cô quay lại đường mòn và bắt đầu đi bộ một lần nữa. Cole cỡi ngựa bên
cạnh cô.

"Không khó lắm, đúng không?"

"Cái gì không khó?"

Cô giữ sự chú ý trên mặt đất để không bước vào bất cứ thứ gì sắc nhọn. Bàn
chân cô nhớp nháp và nhức buốt. Cô cảm thấy khốn khổ và biết cô trông còn
tệ hơn. Cô lùa ngón tay qua mái tóc trong một nỗ lực cung cấp cho các lọn
loăn xoăn ấy một thứ tự nào đó và tiếp tục bước đi. Cô không quan tâm Cole

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.