Cô bật cười. Cô đã rất ngạc nhiên khi có thể tìm thấy niềm vui trong bất cứ
điều gì, xét đến hoàn cảnh thảm khốc của cô.
Những lời của anh có ý nghĩa, nhưng cô chưa sẵn sàng thú nhận điều đó. Cô
quyết định thử lại một lần nữa về sự thông cảm.
"Mọi người đều rời bỏ tôi," cô nói. "Ngay cả cha tôi cũng bỏ chạy khỏi tôi.
Tôi đã bị bỏ rơi".
"Thì sao?"
"Tôi đã sợ hãi."
"Ai mà không sợ hãi lúc này lúc khác chứ?"
Cô thử lần cuối cùng. "Tôi hoàn toàn không có tiền."
"Quá tệ. Hãy cố kiếm ra một ít tiền."
"Làm thế nào? Tôi không được đào tạo để làm bất cứ điều gì. Có lẽ tôi nên
tìm một người đàn ông và kết hôn."
"Không ai muốn em đâu, thậm chí cả những người tuyệt vọng, những người
đã không nhìn thấy một người phụ nữ đẹp như em trong nhiều năm."
Mắt cô mở to trước lời khen như thể vô tình. Liệu anh có thực sự tin rằng cô
là một phụ nữ đẹp không nhỉ?
"Mary Rose không thích tôi, cô ấy chỉ thương hại tôi."
"Vì em đã đối xử với cô ấy giống như ..."