đến một trong những cô nhi viện của thành phố. Travis là người duy nhất
biết chắc rằng không ai đang tìm kiếm mình, tất cả chúng tôi đều trở thành
người nhà Claybornes và hướng về phía Tây. Chúng tôi mất một thời gian
dài, rất dài, để đến được đây và xây dựng một ngôi nhà".
"Nhưng chúng tôi đã làm được." Cole nói. "Bây giờ nghĩ về điều đó, tôi
đoán có lẽ cha của Mary Rose đã giúp chúng tôi."
"Như thế nào?" Harrison hỏi.
"Douglas lấy tiền từ người phụ nữ đã ném cái giỏ đi. Anh ấy rất giỏi móc
túi. Số tiền đã chu cấp cho chúng tôi trong một thời gian dài. Bất kỳ ai đã bắt
đứa trẻ hẳn cũng đã lấy cắp số tiền."
"Các anh bao nhiêu tuổi khi ấy?"
Travis trả lời anh. "Tôi thực sự chỉ chín tuổi, sắp được mười tuổi, nhưng tôi
nói với mọi người rằng tôi đã gần mười một tuổi. Tôi sợ rằng họ sẽ không
chấp nhận tôi nếu tôi còn quá nhỏ. Tôi muốn họ nghĩ tôi có thể giữ gìn chính
mình trong một cuộc chiến. Douglas và tôi biết cuộc sống trong một trại trẻ
mồ côi là như thế nào. Chúng tôi không muốn quay trở lại đó. Tôi đoán tôi
đủ thông minh để nhận ra tôi cần sự bảo vệ. Adam đã lớn và trông có vẻ ghê
gớm đối với tôi, và vì vậy tôi đã chọn cách theo đuôi anh ấy ngày và đêm
cho đến khi cuối cùng anh ấy chịu để tôi ở lại với anh ấy. Anh ấy đã 13 tuổi.
Douglas và Cole mười một tuổi."
"Các anh chỉ là những đứa trẻ," Harrison nói. "Nhưng ngay cả như thế, các
anh không từng thoáng nghĩ rằng đứa trẻ có thể đã bị đánh cắp sao?"
"Tại sao chúng tôi phải nghĩ như thế?" Cole hỏi. "Chúng tôi chỉ cho rằng
cha mẹ cô ấy không muốn cô ấy nữa."