VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 461

"Các anh tin rằng họ đã ném cô ấy đi sao? Làm sao các anh có thể tin một
điều như thế?"

Cole và Douglas nhìn nhau, rồi quay lại Harrison lần nữa.

"Tại sao không?" Douglas hỏi. "Chúng tôi cũng bị như thế mà."

Cole không thể hiểu được sự ngờ vực của Harrison. "Vậy cậu nghĩ thành
phố bị nhồi nhét quá nhiều trẻ con như thế bằng cách nào? Cậu có thực sự
cho rằng tất cả bọn chúng chỉ bị đi lạc thôi không? Các nhà chức trách biết
rõ sự thật. Cứ cách một khoảng thời gian, họ thộp cổ bọn chúng càng nhiều
càng tốt, hốt chúng lên những chuyến tàu, và đưa chúng đi khỏi. Không ai
biết những chuyến tàu hỏa đó đã đi về đâu."

Douglas thở dài. "Không ai muốn bọn chúng hết," anh nói. "Và cũng không
ai muốn cả ba chúng tôi. Adam thì khác, mẹ anh ấy đã gởi anh ấy đi để giữ
cho anh ấy an toàn. Bà đã không từ bỏ anh ấy."

"Tôi không biết mẹ tôi có ném tôi đi hay là không", Cole nhận xét. Giọng
anh bây giờ không còn cảm xúc. "Tôi nghe nói bà là một phụ nữ đẹp. Bà ấy
đã chết để cho tôi cuộc sống. Tên của bà là Mary, và tôi đã nghĩ tôi có thể trả
ơn bà bằng cách đặt tên ấy cho Mary Rose của chúng tôi. Adam có cùng một
ý tưởng về Mama Rose. Douglas đã quyết định chúng tôi nên kết hợp những
cái tên."

"Còn cha của anh thì sao, Cole? Anh có biết gì về ông ấy không?" Harrison
hỏi.

"Ông ấy đã giữ tôi ở quanh trong một khoảng thời gian. Cuối cùng ông ấy
bắt đầu ủng hộ rượu whisky và gin nhiều hơn. Ông ấy đã cố bán tôi. Tôi đã
nghe thấy ông ấy thương lượng đổi tôi lấy hai chai rượu và tôi chuồn mất."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.