VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 487

“Em đã mất trí rồi sao? Travis, anh đã đi cùng cô ấy, phải không? Làm sao
anh lại có thể để em gái của mình đến quá gần ..."

"Bình tĩnh nào," Travis nói. "Tôi đã giương súng của tôi sẵn sàng. Sẽ không
tốn chút thời gian nào để tôi đi đến hiên nhà."

"Cô ấy có thể đã chết vào lúc đó rồi," Harrison hét lên. Sự giận dữ của anh
dường như không có bất kỳ giới hạn nào.

Trước khi Travis nhận ra anh muốn làm gì, Harrison đã với một tay qua, túm
lấy anh ta và nhấc ra khỏi chỗ ngồi. Chiếc ghế bị hất bay ra sau. Cole liếc
xuống, thấy bàn chân của Travis không chạm vào sàn nhà, và nhìn lại
Harrison lần nữa.

Có một sự ngưỡng mộ trong ánh mắt của Cole trước sự phô diễn sức mạnh
mà Harrison đang cho thấy. Travis không phải là một người nhẹ cân theo bất
kỳ cách hình dung nào, nhưng Harrison dường như không chút gắng
sức. "Chà, Harrison, đó là cách cư xử phải phép ở bàn ăn à?" Cole lè nhè.

Harrison phớt lờ anh ta. Anh ghim chặt ánh mắt trên Travis. "Corrie có thể
đã thọc một con dao vào lưng cô ấy hoặc cứa cổ họng của cô ấy hay chỉ có
Chúa mới biết được điều gì khác nữa. Anh có nghĩ đến bất cứ khả năng nào
như thế trong khi anh giương khẩu súng săn chết tiệt của anh và sẵn sàng
không hả, Travis?"

"Bỏ chú ấy ra, Harrison." Adam ban hành mệnh lệnh.

Harrison cuối cùng đã nhận ra những gì anh đang làm và ngay lập tức buông
người anh trai ra. Travis hết sức bàng hoàng. Anh ta vẫn còn quá ngạc nhiên
vì phản ứng dữ dội của Harrison để có thể đẩy lên bất kỳ sự tức giận thực sự
nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.