Harrison bật cười. Cô đã thực sự bối rối, và nhận biết đó làm cho anh cảm
thấy rất vui mừng.
"Cha của em," anh giải thích.
Cô thở dài. Rồi cô nhặt chiếc quạt, mở ra và bắt đầu phe phẩy trước mặt cô.
"Anh đã dành vài giờ thuyết phục ông ấy," Harrison nói với cô. "Ông ấy sợ
phải tin, Mary Rose. Em có muốn ngồi trên lòng anh không?"
"Không, em không muốn ngồi trên lòng anh."
"Anh muốn hôn em."
"Anh không thể. Em sẽ hoàn toàn bị rối tung mất."
Harrison đã có được mong muốn của anh. Trước khi cô thậm chí có thể nghĩ
đến việc đẩy anh đi, anh đã nâng cô lên khỏi ghế và đặt xuống lòng anh. Vì
lợi ích của sự thoải mái, cô quàng một cánh tay quanh vai anh, cho dù cô
trừng mắt với anh vì đã bỏ qua quyết định được ở một mình của cô.
"Anh không thích tóc của em vấn lên như thế."
"Anh có biết tại sao em vui vì anh đã không cắt tóc không?"
"Tại sao?"
Cô bắt đầu vuốt ve gáy anh, để những sợi tóc mượt mà chảy qua ngón
tay. "Bây giờ anh trông giống một người đàn ông miền núi hơn và không
giống một người Anh lịch lãm nhiều lắm."