VÌ NHỮNG ĐOÁ HỒNG - Trang 722

"Vâng, tất nhiên," cô đồng ý. "Cô Lillian, Cô có nói với vị nam tước mà
cháu vừa khiêu vũ cùng rằng cháu từng sống ở St. Louis không?"

Cô của cô đã không lập tức trả lời. Bà nắm chặt tay Mary Rose và dẫn cô đi
vòng quanh những cặp đôi đang nhảy. Mary Rose đã quá tò mò để bỏ qua
chủ đề. Cô đã giả định rằng Cô của cô chịu trách nhiệm và thúc giục bà kể
cho cô nghe tại sao bà lại nói dối.

"Đó không phải là một lời nói dối, cháu yêu, chỉ là một sáng tạo nhỏ thôi.
Nó sẽ làm cho mọi người dễ dàng chấp nhận cháu hơn. St. Louis không phải
là một nơi hoang sơ, và không có nhiều người thiếu văn minh sống ở đó. Ta
được biết từ nguồn tin đáng tin cậy rằng họ khá là văn minh. Ta sẽ không để
ai chế giễu cháu đâu, Victoria. Sau đêm nay, dĩ nhiên sẽ không ai dám. Cháu
là người phụ nữ trẻ tao nhã nhất ở đây. Ta rất tự hào về cháu. Mẹ của cháu
chắc chắn đang mỉm cười với cháu đầy tự hào. Daniel kia rồi. Chú ấy không
giống cha cháu chút nào, phải không?"

Mary Rose đã từ bỏ ý định tìm ra động cơ phức tạp của Cô mình. Cô không
xấu hổ về nơi cô lớn lên, nhưng Cô Lillian dường như nghĩ là cô nên. Người
phụ nữ lớn tuổi không hiểu cuộc đời tuyệt vời của cô, tất nhiên. Làm sao bà
có thể hiểu được khi Mary Rose đã không bao giờ được phép nói về nó.

Em trai của cha cô dường như rất vui khi được gặp cô. Vợ ông đứng bên
cạnh ông, và sau khi đã vượt qua được sự ngạc nhiên và đưa ra nhận xét như
mọi người khác đã làm, rằng Mary Rose trông rất giống mẹ cô, bà đã ôm
cháu gái và chào đón cô vào trong gia đình.

Mary Rose thích Daniel, nhưng cô quyết định đợi trước khi cô có ý kiến về
Lady Johanna. Nếu thím của cô tham gia cùng những người khác và bắt đầu
bắt bẻ cô, cô sẽ không thích bà nhiều lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.