Chơi đàn sẽ giúp cô quên đi những lo lắng, cô quyết định, và vì thế cô đi vào
bên trong và ngồi xuống băng ghế piano.
Cha cô đang đứng gần, háo hức chờ đợi.
"Con sẽ chơi bài gì, con gái?”
Các anh của cô đã nhìn thấy biểu hiện của cô khi cô bước vào phòng
khách. Họ biết chính xác cô sẽ chơi bản nhạc nào.
"Số năm," tất cả đều nói với ông cùng một lúc.
Và vì vậy cô đã làm thế, đàn đi đàn lại không ngừng.
Đó là buổi sáng ngày thứ sáu nắng đẹp và rạng rỡ. Mary Rose thất vọng khi
nhìn thấy bầu trời xanh. Cô muốn một cơn bão lớn cùng với sấm và chớp,
bởi vì cô nghĩ rằng thời tiết xấu có thể giữ chân một số người tò mò ở các thị
trấn khác ở yên nơi họ thuộc về.
Cô đã đi cùng cha cô trong chiếc xe độc mã có mui. Không một ai trong số
họ cảm thấy muốn nói chuyện. Cô đã dành thời gian cầu nguyện và lo lắng