Chương 9
Thứ Sáu hoá ra là một bài học khác về sự khiêm tốn. Harrison đã rất tươi
tỉnh và dậy sớm. Anh đã quyết tâm xong việc với đám ngựa mà anh đã được
giao phải làm bình tĩnh lại và ổn định trước buổi trưa.
Anh đã bỏ lỡ thời hạn của mình vài giờ đồng hồ, nhưng vào chiều muộn, và
ít nhất là mười vết bầm tím sau đó, con ngựa hoang lốm đốm ấy cuối cùng
đã chịu vâng lời.
Douglas rất ấn tượng với sự kiên nhẫn và bền bỉ của Harrison. Anh ta hét lên
gọi Cole đến và tự nhìn xem công việc mà vị khách của họ đã làm tốt như
thế nào.
"Hãy nhìn xem Speckle bây giờ đã ngọt ngào và ngoan ngoãn thế nào kìa,"
anh ta nhận xét với em trai mình. "Harrison đã trấn tĩnh cậu bé."
Douglas vòng cánh tay trên đỉnh hàng rào. Anh ta ra hiệu cho Harrison cưỡi
Speckle đi qua để có thể tặng anh một lời ngợi khen.
"Cậu đã thực hiện được một công việc đáng kể đấy," anh ta ca ngợi.
"Tôi đã sử dụng sự kiên nhẫn và thấu hiểu," Harrison trả lời. Anh nhìn chằm
chằm vào Cole trong lúc khoe khoang. "Anh nên học một ít về cả hai."