VICHIA MALEEV Ở NHÀ VÀ Ở TRƯỜNG - Trang 210

- Đấy, điểm bốn! - nó cười rộng ngoác. - Tớ mơ thấy nó mãi đấy! Bao

nhiêu lần tớ đã nghĩ: Biết bao giờ mới được bốn để khoe mẹ đây. Mẹ tớ
nhất định sẽ hài lòng vì tớ. Tớ biết học không phải là để cho mẹ, mẹ tớ
cũng nói thế, nhưng dù sao thì tớ cũng cố học cho mẹ tớ hài lòng dù chỉ
một chút thôi. Mẹ tớ muốn có thằng con ngoan mà. Tớ sẽ ngoan, rồi cậu
thấy. Và mẹ tớ sẽ được tự hào về tớ. Tớ cố một chút nữa thôi, nhất định tớ
sẽ được năm điểm. Rồi mẹ tớ sẽ tự hào. Cả dì Dina nữa chứ, tớ chả tiếc dì
ấy đâu. Dì tớ cũng tốt lắm, dù đôi khi cũng cho tớ ăn đòn.

Nó dừng lại, giấu quyển số điểm quý báu vào cặp, và nhìn xung

quanh, rồi hít một hơi thật dài.

- Cậu cảm thấy gì không? - nó hỏi. - Gió xuân đấy! Mùa xuân sắp đến

rồi. Cuối tháng hai rồi còn gì nữa, mà tháng hai là tháng cuối cùng của mùa
đông. Sắp sang tháng ba rồi, mùa xuân đến, rồi các dòng suối sẽ chảy, rồi
cỏ sẽ mọc xanh, nhím và rắn nước sẽ tỉnh lại, rồi tất cả các con thú nhỏ
khác nữa. Chim chóc sẽ hót và hoa sẽ nở...

Và nó còn tiếp tục kể lể những gì gì nữa về mùa xuân, về những con

chim, nhưng tôi nào có nhớ hết được, bởi trong đầu tôi lúc đó đột ngột xuất
hiện ý muốn kể lại cho tất cả mọi người nghe mọi chuyện đã xảy ra với
chúng tôi. Và thế là tôi bắt đầu viết, mỗi ngày một ít, và dù tôi không thể kể
được hết mọi chuyện, chỉ kể được những việc chính đã xảy ra thôi, và khi
tôi kết thúc câu chuyện cũng là lúc tôi và thằng Siskin được lên lớp với
toàn là điểm năm.

Và đó là những điều tôi muốn kể với các bạn.

Hết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.