VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 238

Thẩm Ngọc Thư gật gật đầu.

Cảm thấy hình như trên mặt hắn xuất hiện vẻ "chẳng qua cũng chỉ đến thế",
Tô Duy vội vàng thêm vào: "Tôi xếp thứ mười sáu là bởi điều kiện khiến tôi
tiếp nhận ủy thác quá khắt khe, tiền thù lao lại cao, thế nên không được
nhiều người yêu thích chứ không phải vì kỹ thuật của tôi kém đâu nhé."

Thẩm Ngọc Thư không hứng thú với thứ tự trong bảng xếp hạng về kỹ thuật
trộm đồ của Tô Duy, so với điều này, hắn càng tò mò về trang phục của cậu
hơn.

Tô Duy đêm nay không mặc trường bào mà mặc một chiếc quần tây màu
đen đang rất thịnh hành, chiếc áo sơ mi màu đen bỏ trong thắt lưng, mái tóc
được buộc lại bằng chiếc khăn tay màu đen, che đi màu tóc kỳ lạ, ngoài ra
trên vai còn khoác một cái bao nhỏ hình dạng kỳ quặc, trên đó khâu rất
nhiều túi nhỏ, ở giữa còn có dây kéo.

Một cái bao rất lạ lùng, lạ lùng tựa như chính con người Tô Duy.

"Cái bao này của cậu rất kỳ lạ, mua ở đâu thế?"

Ở Paris của chín mươi năm sau, đây còn là mẫu mới nhất của năm nay đấy.

"Cái này gọi là có cá tính." Tô Duy dùng tay túm túm móc treo, cười nói:
"Còn về xuất xứ của nó thì đây là bí mật nghề nghiệp, xin lỗi không thể nói
được."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.