VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 254

Tô Duy đắc chí nói xong, giơ tay ra hiệu cho Thẩm Ngọc Thư, Thẩm Ngọc
Thư lấy tấm ván gỗ ra, pho tượng Quan Âm thần bí xuất hiện trước mắt hai
người.

Thẩm Ngọc Thư hai tay ôm lấy đế tượng, cẩn thận mang nó ra.

Ánh trăng nghiêng nghiêng chiếu vào, rọi lên người Quan Âm Đại Sĩ, Quan
Âm mặt mỉm cười, trong tay nâng một vầng trăng tròn, minh nguyệt rực rỡ,
vô hình chung khiến cảm xúc của Thẩm Ngọc Thư cũng bị ảnh hưởng, tất cả
những lo âu nóng nảy dường như biến mất trong nháy mắt, thay vào đó là sự
tĩnh lặng. Nhất là khi nhìn chăm chú vào Quan Âm, Thẩm Ngọc Thư có cảm
giác này.

Thấy phản ứng của Thẩm Ngọc Thư, Tô Duy cũng ghé lại gần cùng quan sát
bức tượng, rất nhanh sau đó cậu đã "í" lên một tiếng, chạy đi tìm cái đèn pin
bỏ túi, soi lên người tượng ngọc, càng xem xét vẻ mặt càng kỳ quái.

"Mau đem nó giấu đi, nếu không chúng ta đều sẽ bị nguyền rủa, các ngươi
điên rồi! Các ngươi đều là kẻ điên!"

Lờ đi tiếng hét thất thanh của Tiền Hách, Thẩm Ngọc Thư hỏi Tô Duy: "Là
đồ giả sao?"

"Không phải, chỉ là nó không quý báu như trong truyền thuyết."

"Nhưng lại có kẻ vì món đồ không quý báu này mà nỡ trộm đồ giết người."

"Đúng vậy, ví dụ như vị huynh đài trước mặt chúng ta đây."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.