VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 270

"Bởi vì trên hồ lô có thêu chữ Trần mà, cha tôi đã đặc biệt đặt làm nó vào
dịp kỷ niệm hiệu thuốc Trần gia của chúng tôi khánh thành một trăm năm,
tổng cộng có mười chiếc, dành tặng cho những người giúp việc già đã trung
thành tận tâm với hiệu thuốc nhiều năm, để tránh mất mát và bị làm giả nên
trên mỗi hồ lô đều thêu một chữ không giống nhau."

"Phức tạp như vậy sao?"

"Không chỉ như vậy đâu, anh nhìn chiếc hồ lô này có vẻ rất bình thường,
nhưng nếu đem hơ với ngải cứu là nó sẽ chuyển từ màu đỏ sậm sang màu
vàng. Dựa vào nó có thể lấy thuốc miễn phí ở bất kỳ chi nhánh nào của hiệu
thuốc Trần gia. Cha tôi đem tặng vật quan trọng như vậy cho Thẩm thiếu
gia, nhất định là rất coi trọng anh ấy."

"Ồ..."

Nghe Trần Nhã Vân giải thích, một ý niệm kỳ lạ lướt qua trong đầu Tô Duy,
cậu đột nhiên hiểu được tại sao sự việc thuận lợi giải quyết xong rồi mà
Thẩm Ngọc Thư vẫn không hề vui, hắn nhất định sớm đã nghĩ đến vấn đề
này.

"Tôi phải đi rồi, tạm biệt Trần tiểu thư."

Tô Duy giật lấy cái khăn tay, đuổi theo Thẩm Ngọc Thư, bỏ lại Trần Nhã
Vân còn đang không hiểu gì một mình ở đó.

Khi sắp đuổi kịp Thẩm Ngọc Thư thì Tô Duy bị gọi giật lại, cậu quay đầu
nhìn thì thấy tay phóng viên đội mũ lưỡi trai đang đuổi theo mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.