VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 269

nhân quân tử giống như Thẩm Ngọc Thư vậy, vừa anh tuấn lại có trách
nhiệm, tuy rằng ít nói nhưng chắc chắn là người có thể phó thác cuộc đời
được, đây mới là tình yêu chân chính mà tôi muốn theo đuổi, thế nên tôi sẽ
không từ bỏ đâu!"

Người đàn ông vừa anh tuấn lại vừa có trách nhiệm đâu chỉ có mình cậu ta.

Không ngờ ở thời đại này mà những anh chàng lạnh lùng cũng được hoan
nghênh như vậy, Tô Duy khó chịu nhướng mày, rất muốn nói Trần tiểu thư
có phải cô có khuynh hướng thích bị bạo hành không? Coi việc tự hành hạ là
tình yêu để theo đuổi?

"Í, đây không phải là khán tay của nhà chúng tôi sao? Anh làm sao lại có
được?"

Trần Nhã Vân khóc xong, chú ý tới chiếc khăn tay Tô Duy đưa cho mình,
thắc mắc lật lên xem.

Tô Duy lúc này mới phát hiện bản thân nhất thời sốt ruột, lại đem chiếc khăn
lúc trước trộm của Trần Thiệp đưa cho người ta, đành phải cười ha ha lấp
liếm.

"Tôi cũng không biết, đây là Thẩm Ngọc Thư cho tôi."

"Vậy thì đúng rồi, chiếc khăn này là của cha tôi, nhất định là ông đã tặng
cho Thẩm thiếu gia."

"Sao cô biết được đây là khăn tay của cha mình?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.