VIẾT LÊN HY VỌNG - Trang 175

bản, chú là người hùng của mình. Mình yêu chú Joe, bằng tất cả trái tim

mình.

Cả nhà mình sống trong một căn hộ nhỏ. Vì vậy, mình, chú Joe và các

em trai ngủ chung ở phòng khách. Ánh trăng soi rọi căn phòng nhỏ của chú

cháu mình và mùi của cây thông Giáng sinh mới chặt len lỏi khắp mũi

mình. Cuộc sống không thể nào tốt hơn, mình nghĩ vậy...

“Hmm? Cái gì thế? Ai đang sờ người mình thế này?” Dù có là ai thì

mình cũng không thích... đó là chú Joe. Chú ấy đang làm gì mình vậy? Bất

kể là làm gì, mình cũng muốn chú ấy dừng lại. Mình mở miệng, định bảo

chú dừng lại, nhưng không sao thốt nên lời. Cảm giác như cả tấn gạch đá

đang đè lên người mình, chặn đứng luồng không khí từ phổi mình, khiến

mình không thể nói được gì.

Mình có thể cảm nhận được cơ thể chú ở ngay sát bên mình và hơi thở

của chú càng lúc càng nóng bừng thêm. Chú đang chạm vào người mình ở

những chỗ mà mình không biết là nó có thể khiến mình thấy kinh tởm đến

thế. Mình không thể nhúc nhích. Người mình cứng đờ, cứng như đá khi chú

từ từ đưa tay lên trên, luồn vào trong áo sơ mi của mình và xoa lưng, xoa

ngực mình. Chú cố giữ mình nằm ngửa, nhưng mình không chịu.

Càng lúc chú càng tiến gần mình hơn. Thậm chí mình có thể cảm nhận

da chú chạm vào da mình. Mùi mồ hôi của chú, cùng với cảm giác lưỡi chú

đang trượt trên da mình khiến mình chỉ muốn khóc. Cổ họng mình nghẹn ứ

như có một cục gì đó chặn ngang và cho tới tận ngày hôm nay vẫn không có

thứ gì có thể làm cái cục đó biến mất. Chú Joe chưa bao giờ thô bạo với

mình, chính điều đó đã khiến mình thấy khó có thể xác định được điều chú

ấy đang làm với mình là đúng hay sai. Trái tim mình như tan vỡ khi nghĩ

chú ấy có thể làm hại mình. Mình chỉ là một cô bé, nhưng mình biết điều

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.