VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 786

Gòn–Paris–Hà Nội càng lúc càng được khai thông cho những âm mưu,
những dự tính, những thủ đoạn tuôn chảy. Và đến tháng Hai năm 1963,
trong khi công luận và chính giới Hoa Kỳ công phẫn vì sự bất lực của chính
sách quân viện Mỹ qua thảm bại Ấp Bắc và sự dối trá của chính phủ Ngô
Đình Diệm về kết quả trận đánh này, thì chính phủ Pháp nắm lấy cơ hội đó,
chính thức mời một phái đoàn Quốc Hội Việt Nam qua thăm Paris.


Sau khi được ông De Gaulle tiếp kiến, phái đoàn Quốc hội do ông Trương
Vĩnh Lê cầm đầu, gồm các Dân biểu Hà Như Chi, Nguyễn Hữu Chính,
Nguyễn Quốc Hùng, Trần Văn Thọ, đã tỏ ra ngạc nhiên một cách hứng thú
(“surprise agréable”) và ca ngợi De Gaulle đã “rất thông cảm với Việt Nam”
(très compréhensible à l’égard du Vietnam”).


Cũng vào mùa Xuân năm đó, ông Mieczyslaw Maneli đến Sài Gòn lần thứ
nhì để đảm nhiệm chức vụ Trưởng phái đoàn Ba Lan trong Ủy hội Quốc tế
Kiểm soát Đình chiến (của Hội nghị Genève 1954).


Ông Maneli là một cán bộ trí thức Thiên Chúa giáo cao cấp của đảng Cộng
Sản Ba Lan, có khuynh hướng quốc gia cực đoan và tự do tiến bộ, lại là một
người hiểu biết nhiều về vấn đề Việt Nam. Hơn nữa, ông Maneli lại quen
biết thân thiết với các lãnh tụ Cộng Sản cao cấp miền Bắc cũng như lại có
dịp đi về thường xuyên đường Hà Nội–Sài Gòn nhờ tư cách Trưởng phái
đoàn Ba Lan trong Ủy hội Quốc tế, nên khi ông vừa đến Sài Gòn thì Đại sứ
Lalouette liên lạc ngay và khuyên nên gặp ông Ngô Đình Nhu [24].


Sau đó, Trưởng phái đoàn Ấn Độ là Đại sứ Goburdhun, rồi vị Đại sứ Ý Đại
Lợi Giovanni Orlandi, và ngay cả Khâm mạng Tòa thánh Salvatore d’Asta
cũng thúc giục Maneli đến tiếp xúc ngay với Nhu. Tuy biết rằng đang có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.