Chiến tranh tiếp diễn
Hiệp định Paris chủ trương hòa hợp dân tộc, thừa nhận sự tồn tại của một
lực lượng thứ ba và hai chính quyền khác nhau, mỗi bên có vùng lãnh thổ
riêng đã được phân định. Tuy nhiên nhờ có nhiều vũ khí và đô la được
Washington ủng hộ vô điều kiện và được Bắc Kinh đồng tình, Thiệu đã
khẳng định lại chính sách bốn ''không'' của y: không cộng sản, không trung
lập, không hòa giải với cộng sản và không phân chia lãnh thổ. Tất nhiên, ba
cái “không” đầu là những khẳng định về nguyên tắc, còn cái ''không'' thứ
tư, thì không tùy thuộc ý muốn riêng của Thiệu, cũng không tùy thuộc ý
muốn riêng của Nixon, Kissinger. Chính phủ Cách mạng lâm thời, vùng
lãnh thổ và các lực lượng vũ trang của riêng mình đều là những thực thể
hiện diện trên thực địa, chứ không chỉ trong văn bản của Hiệp định đã được
kí kết. Không thể chỉ dùng một nét bút hoặc một bài diễn văn mà có thể xóa
bỏ những hiện thực đó.
Bộ chỉ huy Mỹ - Sài Gòn đã uổng công vô ích cắm chi chít trên đất miền
Nam Việt Nam 250 tiểu khu quân sự, 10.000 đồn bốt; vẫn còn vô số khu
vực do Chính phủ Cách mạng lâm thời quản lý nhất là ở các vùng đồng
bằng Trung Bộ hoặc ở châu thổ sông Mê Kông, những vùng giàu có và
đông dân, tạo thành những vệt trên bản đồ, thực sự như một làn da báo, làm
cho Thiệu và bọn quan thầy Washington mất ăn mất ngủ. Chính phủ Cách
mạng lâm thời cũng như các lực lượng vũ trang, các tổ chức xã hội-văn hóa
và cán bộ của mình luôn hoạt động ở sát những vùng còn do Thiệu kiểm
soát. Đó là một mối nguy hiểm chết người đối với chế độ Sài Gòn.
Ngay sau ngày kí Hiệp định Paris 28-1-1973, Thiệu tuyên bố. ''Ngừng
bắn chẳng hề có nghĩa là ngừng chiến tranh''. Và ngay sau đó, tung các binh
đoàn bộ binh thiết giáp, máy bay đánh vào các vùng giải phóng. Tờ US
news and World Report(Tin Mỹ và phóng sự thế giới) ngay từ ngày 29-1-
1973 đã nhấn mạnh rằng các lực lượng Sài Gòn tiến vào các vùng tranh
chấp và các vùng do cộng sản chiếm đóng để thu hẹp vùng lãnh thổ và